Dòng đời lặng lẽ cuốn thời gian theo gió trăng, lời trò ra đi không nhạt phai theo tháng năm, mơ ước khi nào xong khóa học, thành công con sẽ về, ngày ấy tình Thầy ngát giới hương.
Nhưng chiều nào lộng gió, cánh buồm xa tít mù khơi, những người con ra đi chưa trở lại, để chùa buồn thương nhớ đầy vơi!
Các con ạ! Đệ huynh vẫn trông con từng giây phút, chùa nghèo vẫn sáng giá niềm tin ấp ủ mọi dân làng, tiếng mõ lời kinh xóa tan bao oan khiên nghiệp chướng.
“Mỗi tối dân quê đón gió lành
Khắp chùa dào dạt ánh trăng thanh
Tiếng chuông thức tỉnh lan xa mãi
An ủi dân hiền mọi mái tranh.”
Thật thế con ạ! Thầy chẳng mong những gì cao sang quyền quý, cho con đi học không phải chỉ đạt học vị cao như đời thường, cần có chút bổng lộc hay hảo danh phù thế!
Không! Vạn lần không! đời Tu sỹ, Thầy mong tìm được hạt giống kế thừa, uy nghiêm giới hạnh và đức chúng kiêm ưu là điểm son cho Ni giới:
“Như đỉnh non cao tự giấu mình
Trong rừng xanh lá ghét hư vinh
Thầy mong con trẻ mau khôn lớn
Nối gót cha ông bước hơn mình.”
Con ơi! Giờ này con ở đâu? Tha phương cầu học Phật lý hay ẩn tu mật hạnh Pháp môn nào? Thật ra, Đạo và Đời muôn ngàn lối rẽ, Thầy và con chỉ là hạt cát trong sa mạc, nhưng nhiệt tình đóng góp dù mỏng như hạt sương vẫn giúp cây xanh lá:
“Bất tích khuể bộ vô dĩ chí thiên lý
Bất tích tiểu lưu vô dĩ thành giang hải.”
Là quy trình chuẩn mực của bậc cha ông dạy chúng ta biết nhẫn nại, cần cù cho ý chí nở hoa là vạn sự hanh thông, bởi hành trì con sẽ đi chỉ cần mang theo niềm tin và sự nhẫn nại là đủ cho con thành công.
Chư Ni trẻ ơi! Các con sợ Thầy trách móc, dạy việc này, sửa việc kia hay lẩn tránh trách nhiệm mà Giáo hội và chư Ni mong đợi, Phật tử cần con khai thông giáo lý Phật đà, nhớ nha các con, đừng phụ lòng Thầy Tổ mong ước:
“Tâm kỳ Phật pháp đống lương
Dụng tác hậu lai quy cảnh.”
Tầng không nắng ấm chan hòa, cỏ cây còn biết vươn mình theo mưa móc để tồn sinh, muôn hoa, chim thú vẫy chào ánh sáng ban mai, cho nhành cây đơm bông kết trái.
Cũng thế, con người nào có khác chi, cũng hy vọng, đợi chờ hậu lai tiếp nối, Phật sự chu viên. Một con én không làm nên mùa xuân, nhiều người kế thừa gánh vác Phật sự, chắc chắn Phật pháp xương minh, nhà nhà an vui thấm nhuần tinh hoa học Phật.
Các con ạ! Đừng ngại kiến thức sơ khai, giáo lý thâm u mà phàm Tăng nan giải. Mỗi vì sao tuy nhỏ nhưng biết kết chùm sẽ thắp sáng Sông Ngân, châm ngòi cho sao Bắc Đẩu soi đường muôn hướng.
Ở chư Ni trẻ có bằng cấp học vị, quý bậc Ân sư vẫn khen và nhìn thấy nhiều khả năng trí tuệ, giong đuốc vào đời hoằng pháp độ sanh, được như thế mới xứng danh Thích Nữ.
“Đường con đi theo chân xưa đã vạch
Dòng suối Kiều Đàm mãi gìn giữ sạch trong.”
Nhưng thực tế phũ phàng, còn đâu những đêm trăng, mưa gió lạnh lùng, mây giăng tâm thức, đã biến một số chư Ni trẻ quên Tổ xa nguồn Ngày xưa huynh đệ vui đùa, củ khoai, trái bắp luộc nối vòng tay lớn, chùa nghèo mà vui quá! Ngày mai nụ cười tỏa nắng, bến sông xưa rộn rã đón con về, xóm quê làng ngày mùa vang khúc hát.
Dòng sông vẫn êm đềm cho hoa tím lục bình theo gió chảy về khơi, thuyền câu ngư ông tôm cá chở đầy, ven bờ thôn xóm, khói xám nhà nhà gạo thơm ngon bữa cơm chiều, đầm ấm gia đình cháu con hỷ lạc.
Cái khó của đời người là vô thường dẫn lối, mạng sống con người ngắn ngủi, bệnh tật bủa giăng, thế nên, sự học cần phải biết điểm dừng, phụng sự đạo pháp cũng tùy theo tuổi tác. Lúc tráng niên mà không năng nổ dấn thân để lúc về chiều muôn đời hối tiếc. Nhìn chung, các bậc Thầy cho đệ tử đi học để nâng tầm hiểu biết.
“Đi cho biết đó biết đây
Ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn.”
Nhưng phần đông đã lãng xao niềm hiếu kính, tu đời nay bị ảnh hưởng quá nhiều về công nghiệp hóa, hiện đại hóa, con người mãi chạy theo kiến thức ảo, không có lối dừng, lanh lợi về điện đàm, mạng lưới online… , đôi lúc đời Tu sĩ cũng lắm cơ cầu, nhạt Phật, xa Tăng đoàn, mất niềm tin công chúng!
Ước mong lời thô thiển hôm nay, chư Ni trẻ luôn mang ý niệm:
“Kim nhân bất kiến cổ thời nguyệt
Kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân.”
Thương gởi về chư vị Ân sư lời thăm hỏi tình lam gắn kết, chia sẻ khoan dung, bi từ để Ni lưu hậu học nhuần tâm, tỏa sáng đức khiêm cung:
“Thầy ơi! Con sẽ quay về
Học tu trung hiếu giữ nề tổ tông
Đệ tử đâu dám đi rong
Thầy là trăng sáng nụ cười mùa xuân.”
TKN. Như Như (ĐSHĐ-134)