Tiết thu đã trở về
Học viện trong sương khói
Trời đổ cơn mưa rào
Lòng con trẻ phơi phới
Nghĩ là Thầy không tới
Không ôn bài thoải mái
Tiếng giỡn cười ngây ngô
Của thanh xuân tuổi trẻ
Bỗng ngoài kia dáng người
Bước từng bước thong thả
Sao mà thấy quen lắm
Chiếc áo nâu sồng kia
Vẫn cứ như mọi hôm
Thầy lặng lẽ bước vào
Cả lớp im thin thít
Nhìn Thầy lòng nghẹn ngào
Vẫn là nụ cười đó
Hoan hỷ và bao dung
Áo nâu sồng ướt đẫm
Lòng trẻ trách cơn mưa
Sao làm áo Thầy ướt
Thầy bảo Thầy không sao
Lòng lại càng thắt chặt
Khóe mắt trẻ rưng rưng
Thương Thầy lắm Thầy ơi!
Sự hy sinh thầm lặng
Bút mực nào diễn nổi
Nghĩa ân Thầy vời vợi
Dù mưa gió trở trời
Thầy không quản khó nhọc
Thầy lên lớp đều đặn
Truyền trao những tri thức
Cho tương lai tuổi trẻ
Cho đạo pháp sau này.
Người Quét Vườn Tâm