Chiều tà nhạt nắng hoàng hôn
Nghe trong nuối tiếc mồ chôn kiếp người
Gắng tu đừng có biếng lười
Mới mong có được một nụ cười ngày mai.
Ngược dòng thời gian, thái tử Siddhartha từ hông phải của mẹ chào đời, đã vang dội dư âm cùng hậu thế:
Bảy đóa sen vàng nâng gót ngọc
Ba ngàn thế giới đón Như Lai.
Ôi! Một hiện tượng vô cùng cao quý, bậc Thiên Nhân Chi Đạo Sư với bảy bước trên hoa sen, hài nhi này đã ẩn dụ biết bao triết lý sâu xa về hạnh phúc, khổ đau của kiếp người vô thường nơi trần thế.
Từng ý nghĩa bước chân đi trên bảy đóa hoa sen là bức tranh toàn cảnh đầy sống động, nối tiếp dòng đời sanh tử miên man trên lộ trình luân hồi, ở đây chỉ lý giải bước chân đi về phía Tây, qua đó Phật đã nêu lên ý nghĩa thâm sâu, đầy khổ hận lắm gian truân, điêu ngoa, xảo trá, lọc lừa.
Mặt trời ngả bóng về Tây, đây là thời điểm ánh sáng đã lui dần cho màn đêm buông xuống, tất cả cảnh vật chìm trong tăm tối, sự sinh hoạt của con người ngừng lại cho giấc ngủ tạo nguồn sinh lực tiếp nối những chặng đường.
Cũng thế, tất cả vạn loài chúng sanh phải băng qua bao sự tối tăm, những mê hoặc khổ ải vui buồn hạnh phúc, khổ đau, cuộc hồng trần nối dài mịt mờ tương lai. Theo Phật giáo cội nguồn sinh tử luân hồi là do vô minh, phần đông con người không nhận thức được tướng của vạn pháp nên đêm dài lắm mộng mãi đa mang.
Ý thức đời người trăm năm tuổi quả là quá khó khăn đạt đích, mà lệ thường thất thập cổ lai hy (70 tuổi thọ) cũng đủ lắm rồi cho chúng ta băng qua những ưu tư đầy thách đố của bao lần thất bại lẫn đôi chút thành công.
Cuộc đời gian khổ nuôi ta lớn
Thất bại bao lần dạy ta khôn.
Đã nhắc nhở và an ủi chúng ta biết trầm tĩnh, an nhiên với cuộc sống đời thường.
Nếu hai anh em liền lưng là biểu tượng cho hạnh phúc và khổ đau luôn đối nghịch, thì thất bại hay thành công đều cho chúng ta nhiều ý sống, khôn ngoan, những kinh nghiệm của thương trường là chiến trường. Từ đó, biết điểm dừng để tô bồi nhân cách, đạo đức tâm linh, ý thức nhịp sống qua mau và tuổi đời chồng chất dẫn đến già nua, bệnh tật… Để rồi kết thúc đời người trong vô vàn tiếc nuối, ít có sự ra đi cho một đời người hoàn hảo mà thường là một bản nhạc cung đàn còn dang dở!
Con thiêu thân bay vào lửa, con cá nhỏ cắn lưỡi câu, cả hai đều vong mạng vì tham đắm sắc tài, cũng thế, đời người nào có khác chi trong khoảnh khắc thời gian ngắn ngủi, ngày dần trôi sẽ bào mòn thân xác bất cứ ai, dù anh cao sang tôi hạ cấp, cuối cùng mồ xanh cỏ dại như nhau, ba tấc đất lấp vùi thân huyễn mộng.
Hiện nay, để ánh mắt suy tư một chút thôi, xã hội đang trổ hoa trăm cánh, sắc đẹp muôn màu, âm nhạc xướng ca quá ư sung mãn, điện đài, thư tín, truyền thông ngày đêm mở lối, vui chơi ăn nhậu suốt cả đêm thâu, thuận duyên đấy nhưng cũng đầy thảm họa, từng phút giây soi gương kim cổ, cho lề xưa nét đẹp mãi tôn vinh.
Trong tuần hoàn của năm tháng, trong tiếc nuối của thời gian, những cánh chim bay, bay đi mãi và với tuổi già, già mãi với tháng năm. Ai trong chúng ta rồi cũng về cát bụi nhưng sự chấm dứt một kiếp người được thù thắng hay đau khổ đều bắt nguồn từ những hành động sinh hoạt thực tế. “Thiện ác đáo đầu chung hữu báo” luôn nhắc nhở chúng ta.
Xuyên qua lòng nhân thế, chiếc thân bào ảnh bao phen nhấp nhô ngọn sóng trào, bao lần lên xuống ra vào sinh tử đã bám sâu và bào mòn dĩ vãng, ngay cả sắc thân cũng rã rời và buông xuôi tất cả. Lúc mới chào đời với hai tay trắng nên phút ra đi trả gió mới tàn hơi, buông tất cả tay không còn một vật. Đời là thế, kiếp người cũng vậy, xin đừng xảo trá thiệt hơn để hạnh phúc nhân loại ngoài êm trong ấm.
Kết lời cho “Chiều Tà”, người viết mong rằng ai cũng trân quý lứa tuổi hoa niên tràn đầy nhiệt huyết, tháo gỡ và phục vụ tùy theo khả năng, sống đời đạo hạnh, sở học hay lợi danh đều cân nhắc đo lường vì hoàng hôn không chừa bất cứ ai, đưa chúng ta đến mộ chí, mộ phần, người xưa bảo:
Thảo cha ngay chúa xưa nay
Dẫu mà có thác miếu son tạc thờ
Xem trong các truyện các thơ
Nịnh thần có thác miếu thờ ở đâu?
Thế nên vạn sự quy nguồn, hiền ngoan chơn chất nhắc nhau giữ gìn. Thương người như thể thương thân, giúp người như thể vun phân cho mình, cần tu như lửa cháy đầu, lựa lời mà nói mới là khôn ngoan…
Người trồng cây hạnh để chơi
Ta trồng cây đức để đời mai sau.
TKN. Như Như (ĐSHĐ-056)