Thấy một người mẹ đánh đứa con bằng roi mây, bà lẩm bẩm một mình, thành ám ảnh. Từ đó, bà nói lịu, mà chỉ có một câu duy nhất: CHẾT MẸ THẰNG NHỎ RỒI!
Những lúc giật mình vì tiếng động, đôi khi ai hù làm bà giật mình, vui lắm, hay buồn dã dượi bà đều nói lịu, chỉ một câu duy nhất: CHẾT MẸ THẰNG NHỎ RỒI!
Bà là một Phật tử thâm tín nhất chùa, ai làm gì mặc ai, bà đến chùa tụng kinh, làm công quả, v.v… rồi về, chẳng muốn phiền muộn ai. Lâu lâu, ai chọc bà, bà cũng có một câu duy nhất: CHẾT MẸ THẰNG NHỎ RỒI!
Một hôm nọ, Hòa thượng chốn Tổ lên, thăm chùa, bà theo quý Thầy và Phật tử tại bổn tự cung đón Ngài. Vừa bước lên bậc tam cấp, Ngài Hòa thượng vấp viên đá lòi, trợt té. Bà thốt lên: CHẾT MẸ THẰNG… bà cà lăm… CHẾT MẸ THẰNG… Có ai đó dơ tay đánh ngang cánh tay bà và chỉ về hướng Hòa thượng. Bà nhắm mắt nói nhanh: CHẾT MẸ THẰNG LỚN RỒI!
Từ đó, bà bỗng nhiên hết bệnh nói lịu một cách thần kỳ mà không ai có thể hiểu được vì sao. Chỉ một mình bà hiểu thôi. Thỉnh thoảng, bà thấm ý cười một mình, nhưng không còn nói câu lịu: CHẾT MẸ THẰNG NHỎ RỒI…
Nguyên Nguyện (ĐSHĐ-101)