Tết này, Hai Lúa đi lễ hội chùa X. Sau hai ngày tận hưởng không khí lễ hội xong, Hai Lúa bước vào nhà với dáng dấp thất thểu, miệng thở hổn hển, mắt như nhắm cụp lại, chân hươu đá chân nai, quần áo, tóc tai xộc xệch, bà Hai thấy vậy la lớn:
– Trời ơi là trời! Ông đi lễ hội chùa chiền… chớ có phải ông đi đánh giặc đâu mà nhìn thấy te tua thế hả… ngó bộ lên đó nhậu dữ lắm chứ gì?
Hai Lúa nhướng cặp mắt nặng trịch, nhìn bà Hai cau có:
– Nè… nè… tui nói cho bà biết, đừng có mà đổ oan cho tui nha. Dù rằng hàng quán nhậu nhẹt phải nói là quá xá nhiều, nhưng tui đâu có ngu mà đưa lưng cho họ chặt chém chứ hả… Thôi! Bà làm tui ly nước sâm cho tui uống lấy lại sức cái đã…
Bà Hai kêu đứa con trai đang ngồi nghe ngóng:
– Mày làm cho ổng ly nước sâm đi, ổng gần chết rồi kìa… Dữ! Đi lễ hội mà cứ như đi đánh trận không bằng.
– Híc!… Bà biết không, người ơi là người, đông như kiến trào, người ta đổ xô nhau về cứ y như là… lễ hội. Họ chen chúc nhau, giẫm đạp lên nhau, chen lấn nhau, xô đẩy nhau, chửi bới nhau, thô tục với nhau… Ôi thôi! Không còn gì là nét văn hóa nữa cả…
Bà Hai nghe thế giật bắn cả mình. Bà ngồi chồm hổm tra tiếp:
– Ủa! Lễ hội là nét văn hóa truyền thống mà, sao ông nói gì lạ vậy? Mình đi lễ thì phải giữ gìn nét văn hóa chứ?
Hai Lúa nhấp ngụm nước sâm thằng Tí vừa đem lên, ông nuốt cái ực, rồi chậm rãi:
– Thì… ai cũng biết vậy, nhưng bước đến đó rồi ai cũng tranh giành, giành giật nhau từng chút, mạnh được yếu thua, hàng quán thì thi nhau chặt chém người mua. Đạo đức không còn trong không gian lễ nữa. Nơi tôn nghiêm mà họ bán toàn thịt thú rừng, nào rùa, rắn, dê, nai… rồi thậm chí thịt chó, heo, mèo, chuột… giống như cái chỗ tận diệt môi trường. Còn rác rến hả, ôi thôi ngập tràn, kinh khủng lắm!
– Vậy nữa à!… Trời đất ơi!… Vậy ông có mua ít thịt nai về cho tui tẩm bổ không?
Hai Lúa bỗng vỗ đùi cái bốp:
– Bà tưởng là nai thiệt đó hả?… Toàn thịt dỏm, tráo trở không đó, treo đầu dê bán thịt chó, treo heo nái bán heo rừng, lường gạt người mua đó bà biết không?
Bà Hai đổi tư thế, ngồi vắt chân chữ ngũ, ngửa mặt lên trần nhà:
– Trời ơi!… Chỗ linh thiêng mà sao họ gian dối vậy? À! Ông có vô làm lễ xin lộc gì không?
– Tui cố gắng vượt qua bọn cái bang và mua bán hàng rong đeo bám thiếu điều muốn chết. Tui cố chen lấn, xuôi theo dòng người, chịu khó nghe họ chửi bới nhau vì giẫm đạp, có người bị kẻ gian móc túi la khóc, chửi bới bù lu, rất khó khăn để lọt vào trong…
Bà Hai cắt ngang:
– Trời ơi!… Ông có bị tụi lưu manh trà trộn móc túi, rạch giỏ không?…
Hai Lúa nghe bà Hai hỏi, giật cả mình, lấy tay sờ túi quần:
– May quá, chưa bị móc bóp bà ơi!…
– Ông kiểm tra cái túi xách coi, có bị rạch không đó?
Hai Lúa vội kiểm tra, y như rằng bị bọn xấu rạch túi, móc mất cái di động tận hồi nào. Bà Hai la lớn:
– Đó! Hễ đi lễ lần nào về thì cũng bị mất đồ, không mất cái này thì cũng mất cái kia, không mất vật chất thì cũng mất tinh thần… chán quá đi!
Hai Lúa an ủi:
– Thôi bà đừng buồn, tui bán tạ thóc mua cái mới cho bảnh!…
– Ông làm như nhà mình dư dả lắm vậy, lúa còn không đủ giáp hạt nữa kìa…
– Bà an tâm, tui đi lễ hội xin lộc rồi. Thế nào năm nay mình cũng khấm khá. Bà biết không, sau khi tui khấn vái xong, tui bắt chước mọi người nhét tiền vào các tượng Phật, tượng thần, tượng thánh, nhét vào miệng các linh vật… Mấy ổng nhận rồi, chắc sẽ giúp mình thôi!
Bà Hai trố mắt:
– Trời! Ông còn hối lộ cho thần thánh nữa hả… Sao tự dưng ông có quan niệm lạ đời vậy?
Hai Lúa thoáng suy nghĩ rồi khoát tay nói:
– Bà nghĩ đi… ở trần gian bây giờ việc gì cũng hối lộ mới trôi chảy. Bà giỏi đi đến nơi làm việc của các quan rồi khắc biết. Thậm chí, thấp nhất là ông trưởng thôn, ai có hối lộ cho mấy ổng thì mới được vào danh sách nhận trợ cấp xóa đói… Nếu không hả… còn khuya!
Bà Hai thở dài:
– Đó là trần gian… còn đây là chốn tâm linh mà!
– Tâm linh thì cũng theo thời thế, muốn trên trước cho lộc mình, thì mình phải hối lộ chút chút như trần gian chứ. Bà không thấy bây giờ họ cúng gì cũng đốt tiền gửi đi à? Bà không thấy có người lấy tâm linh ra kinh doanh à? Họ bỏ tiền tỷ ra xây chùa giả, đền giả, thầy giả… để nhằm lừa thiên hạ mà quyên góp tiền bạc, lấy tiền cúng dường chia nhau.
– Trời đất ơi! Vậy hỏi sao mà không loạn. Đạo đức xuống cấp trầm trọng quá rồi, đem cả thần thánh ra kinh doanh, lợi dụng cả niềm tin tín ngưỡng để gạt gẫm nữa… thiệt không còn gì để nói.
Hai Lúa phân trần:
– Người đời bây giờ tham quá, bất chấp tất cả. Khi đặt tiền bạc lên ngôi chính yếu thì sinh ra suy đồi đạo đức, bất chấp đạo lý, mà khi đạo đức không còn rồi thì xã hội tao loạn cũng là chuyện khó tránh.
Bà Hai nghe xong, mặt méo xẹo như heo bị dịch tai xanh!
Nguyễn Dũng(ĐSHĐ-006)