Đức Phật xuất hiện ở đời đã 2.567 năm; cũng gần như chừng đó thời gian, bánh xe Phật pháp xoay chuyển trên khắp hành tinh này. Đến nay, ở đất nước Việt Nam ta, Tăng Ni tín đồ theo Phật giáo trải khắp từ Bắc vào Nam, đã và đang quy hướng một lòng trong ánh từ bi trí tuệ của Đức Phật. Ngài đã hoằng truyền Chính pháp và để lại cho nhân loại một kho tàng triết lý, một ánh sáng tuyệt vời, một đời sống Phạm hạnh, thanh tịnh nhịp nhàng. Tuy rằng sự thịnh suy của mỗi thời đại khác nhau nhưng những giá trị tốt đẹp của Phật pháp vẫn trường tồn. Thế hệ Ni trẻ ngày nay phải giữ vững ngọn đuốc trí tuệ, đem ánh sáng chân lý hòa nhập vào từng con tim, nhịp thở của nhân loại.
Những vị Ni trẻ ngày nay có đầy đủ nhân duyên và phước báu được sinh vào thời đại hòa bình và phát triển. Với tính chất năng động, sáng tạo của giới trẻ, họ có lợi thế tiếp cận nhanh nhất với thông tin, truyền thông. Họ lại được các bậc Hòa thượng, Thượng tọa, Đại đức Tăng trong Giáo hội lân mẫn cho tòng Tăng an cư ở nơi có danh Tăng tu hành cẩn thận, lại được các quý Ni trưởng, Ni sư cho đi thị giả tu tập trong ba tháng cấm túc an cư hành trì lễ bái. Họ được sư phụ cùng huynh đệ giáo dục từ nhỏ trong thiền gia, biết hiếu nghĩa, ngoan ngoãn, hiền lành, biết cung kính bậc trên, biết khiêm cung người dưới, được tham gia các cấp đào tạo trong và ngoài Giáo hội, trong nước và quốc tế, có đầy đủ các phương tiện nghiên cứu về khoa học kỹ thuật, công nghệ máy móc tiện nghi… Cho nên, Ni trẻ cần phải làm chủ được bản thân, ý thức tu và học rõ ràng, lấy tấm gương của Thầy tổ và các bậc Trưởng lão, Hòa thượng, Ni trưởng, Ni sư Tổ đình ra mà soi rọi, rồi nương theo đó tu hành. Phải biết đem sở học của mình mà sáng tạo, cống hiến, làm trang nghiêm cho Giáo hội, làm trong sạch cho huynh đệ trong thiền môn, mang lại tiếng thơm cho Sư trưởng, giúp đời, giúp đạo thật tốt.
Ni trẻ ngày nay thông thạo kỹ thuật, thông tin nhanh nhạy, đồng thời cũng giữ được nề nếp gia giáo, thiền môn chuẩn mực, trọng đạo lý và trách nhiệm, có thể thực sự dấn thân vào con đường phụng sự, đem học vấn của mình làm hành trang phục vụ cùng với Sư, Ni sư trong Giáo hội, làm từ thiện, mở đường trường trạm, cầu cống, giúp đỡ cho người nghèo đồng bào dân tộc, hẻo lánh, trẻ mồ côi lang thang, nông thôn nghèo đói… Ngoài ra, còn giúp các chùa mở khóa tu mùa hè, các đạo tràng mở lớp giáo lý, niệm Phật an lạc,… Đặc biệt, Ni trẻ phải nắm bắt được xu thế phát triển của xã hội rồi tìm cách hướng dẫn mọi người hiểu biết giác ngộ và giải thoát. Chư Ni trẻ ngày nay không thể dùng những lời hoa mỹ như “tu tâm” hay “học để biết” mà biện minh cho thái độ nghênh ngang, ích kỷ, hẹp hòi. Phải vì nghĩa vụ cao cả, luôn đoàn kết một lòng, làm cho bản thân và Giáo hội thật trang nghiêm, thanh tịnh, lan tỏa Phật pháp sâu rộng đến với đồng bào các dân tộc, công nhân, viên chức, các thanh thiếu niên nhi đồng, bà con Phật tử và cả những người ngoại đạo,…
Sẽ thật thất vọng và hổ thẹn khi có một số Ni trẻ, do trẻ người non dạ, đạo đức tu hành còn non kém nên si mê lầm lạc, chạy theo danh lợi. Giữa chốn phồn hoa đô thị, cuộc sống tu hành của tu sĩ trẻ chịu nhiều tác động. Họ thích sống tự do. Những thứ vật chất xa hoa như vi tính, điện thoại, đồng hồ thông minh, ô tô, xe máy loại sang… cám dỗ, làm cho nhiều Ni trẻ mải mê lên mạng mua sắm, giao lưu kêu gọi tiến cúng, từ thiện, dựng chùa…, từ đó gây ra nhiều vấn nạn nhức nhối khiến Giáo hội phải quan tâm, Sư trưởng buồn phiền, huynh đệ bị cười chê, gia đình nghĩ ngợi, xã hội chê trách. Những vị đó thích tự do sống trong thế giới ảo mộng, tham danh lợi, tự buông thả bản thân, ăn chơi thỏa thích, không biết dừng lại, phạm lỗi với thiền môn, phạm tội với xã hội, để rồi khi ngã xuống mới nhận ra rằng thân chưa đứng vững, chân chưa đủ cứng mà đã đòi “đập đá, vá trời”. Khi ngoảnh đầu nhìn lại, hối hận về những sai lầm thì ôi thôi con đường mình đi đã quá xa rồi, không còn quay lại được nữa. Thật là đáng thương cho một kiếp tu hành lầm đường lạc lối.
Kết luận
Trong đời sống tu tập hiện nay của Ni trẻ, nếu chúng ta không có chỗ dựa tinh thần vững chắc từ giáo lý của Đức Phật và những lời dạy dỗ ân cần hằng ngày của Thầy tổ, sự bao dung, bao bọc, hướng dẫn của chư huynh đệ, sự tạo điều kiện của Giáo hội, sự hỗ trợ vật chất và tinh thần của gia đình, xã hội, Phật tử thì chúng ta không thể lớn lên mà tu tập trưởng thành được. Do đó, Ni trẻ chúng ta hôm nay, xin mượn bài viết này, ngàn lần biết ơn và tạ ơn tứ trọng ân trong muôn một.
NS. Thích Đàm Quy