(Cảm tác sau chuyến viếng thăm cùng PBNG TƯ về miền Trung)
Có những nhân duyên trong đời, đôi khi chỉ một lần tao ngộ rồi chia cách mãi, có những nơi chỉ dừng chân đôi lần rồi chỉ còn trong ký ức. Đời người quá ngắn nhưng bao nhân duyên thù thắng kết hợp tạo nên một hành trình hoàn hảo cho kiếp người.
Khi còn bé, học địa lý thấy rất hiếu kỳ sao đất nước Việt Nam lại hình chữ S, thực tế có phải vậy không? Rồi đất ở đâu? Biển chỗ nào trên khúc quanh đó? Con người ở đâu trên đường cong kia. Khi lớn một chút, hiểu đời một ít, thấu tình người một vài lần mới biết vì sao bầu trời của chú ếch chỉ bằng đáy giếng. Bởi đôi mắt của ếch chỉ nhìn trời được bấy nhiêu, sự hiểu biết của nó chỉ bằng tầm mắt nó nhìn, phạm vi nó sống. Ngẫm lại mới thấy mình cũng chẳng khác gì con ếch kia khi sự hiểu biết và tầm quan sát cũng bị thu hẹp nhỏ như vậy.
Sanh ra và lớn lên nơi miền Nam, thế nên khó mà hiểu được cảnh miền Trung với cái nắng gay gắt rát da, cơn mưa dầm dề, rả rích suốt ngày đêm. Ngồi co ro trong nhà nhìn mưa mà bất lực trước thiên nhiên tạo hóa.
Cũng rất nhiều chuyến ủy lạo, từ thiện về miền Trung, mỗi lần đi là mỗi cảm xúc. Hôm nay bao chị em, huynh đệ, Pháp lữ đang hòa mình trong thời tiết ấy, sống nơi vùng đất đó, bao khó khăn của đất trời, khắc nghiệt của thời tiết nhưng chị em mình, Ni giới mình vẫn sống an lành, hòa nhập, tùy duyên. An vui nơi cõi Tâm nhìn đất trời luôn biến thiên dịch chuyển, chỉ với một niềm tin sâu chắc vào Phật pháp. Bởi Phật pháp chưa bao giờ bị mất, dù tượng Phật có bị cuốn đi, chùa có tiêu điều sau khi lũ quét, nhưng người Tu vẫn còn đây, tâm đạo vẫn luôn hiện hữu nơi mỗi người con Phật.
Ngồi lại tâm tình mới hiểu được những nỗi lòng mà nơi đây đang đối diện, chỉ kịp đóng cửa khi nước dâng để vật dụng không bị trôi. Sau khi lũ hết, ngừng mưa phải dọn, quét, sơn phết như lúc đầu, lau tượng Phật, sửa lại chùa… còn nhiều lắm bao khó khăn mà người dân phải đối diện. Có trải qua thử thách mới thấy mạnh mẽ, gặp va vấp mới biết trưởng thành, đôi lần thất bại mới có thể đứng vững.
Tục ngữ có câu:
“Thật vàng chẳng phải thau đâu
Chớ đem thử lửa mà đau lòng vàng.”
Đất trời luôn thử thách lòng người, dù có qua bao lần đi nữa thì mảnh đất này vẫn đứng lên sau bao lần lênh đênh, Ni giới vẫn bước tiếp dù lắm sỏi đá chông chênh. Tinh thần của người con gái Việt vẫn hiên ngang, khí phách hào hùng của Ni đoàn Tổ Kiều Đàm xưa vẫn âm thầm chảy trong mỗi người con gái Như Lai nơi đây. Hồn thiêng sông núi luôn đứng sau nâng đỡ vùng đất nối liền hai miền Nam Bắc này.
Dù không đủ điều kiện về vật chất, nhưng bao Sư đệ, Sư em nơi đây vẫn hồn nhiên, an lành tu tập, vui lời kinh tiếng kệ chốn thiền môn:
“Ngày sớm vang reo chuông Bát nhã.
Đêm về dóng dõi kệ Di Đà.”
Bậc Tôn túc luôn là tàng cây đại thụ vững chắc, bảo bọc nuôi lớn chí nguyện: “Thượng cầu hạ hóa” cho đàn em. Chúng con đàn hậu học, nguyện noi theo bậc Tiền nhân, chư Tôn đức, trên đường tu tập, hoằng hóa, phụng sự. Nhìn tinh thần vững chãi của quý Ngài sau bao gian lao thử thách, mới thấy những cảnh duyên đến với chúng con vụn vặt tầm thường biết bao. Con học được rất nhiều từ nhị vị Ni trưởng – tinh thần suốt đời phụng sự Phật pháp, vì tha nhân. Từ quý Sư chị chúng con, những kinh nghiệm trên đường hoằng pháp… Một chuyến đi, một kỷ niệm, những bài học quý giá trong đời. Con xin cúi đầu niệm ân – đảnh lễ, trân quý tất cả mọi nhân duyên trong chuyến đi lần này.
Ngước nhìn trời xanh, mây trắng, đất bao la, hít thở thật sâu để chúng con bước tiếp hành trình phía trước, đi cùng Tăng thân, sống trong Ni đoàn trong tinh thần hòa hợp yêu thương, gắn kết. Bởi “Phật pháp nhị bảo toàn tại Tăng hoằng. Tăng bảo trường tồn Phật pháp bất diệt.”
Xin gởi chút mưa đến miền Trung trong ngày hè nắng cháy, một khúc quanh hiên ngang cho dãy đất chữ S, gởi đến Sư đệ, Sư em bao thâm tình trong màu áo lam, dưỡng Đạo tâm, nuôi chí nguyện, dốc lòng tấn tu, vì tha nhân, báo Phật ân. Mỗi người chúng ta duỗi cánh tay thật dài để nối liền nhau, tạo nên một dòng chảy vững mạnh, uyển chuyển của Ni đoàn.
TKN. Quảng Tiên