Vượt biển, xa quê, nhớ làng, những người dân xứ biển An Bằng ước ao dựng nên một mái chùa, để bà con có nơi trở về sau những ngày mưu sinh vất vả… Chùa Chân Nguyên!
Nằm khép mình trong một góc phố Houma bé nhỏ, nơi đó ngày ngày vang vọng nhịp mõ sớm với chuông khuya. Xuân về, lại rộn rã Hội chợ 3 ngày Tết để những người con xa xứ đỡ nhớ quê nhà! Có gói bánh tét, thức canh nồi bánh chưng xanh, có chè trôi nước, những dĩa cơm tấm thơm lừng, những tô hủ tiếu mì hoành thánh, tô phở, tô bún huế đậm đà vị ngọt quê hương.
Đêm ba mươi, dễ thương vô cùng là các em nhỏ, ngồi quanh khóm mai vàng, hát bài “Come And Sit”, đọc Kinh Phước Đức. Chúc Tết, count down… đúng thời khắc giao thừa, châm ngòi, tiếng pháo giòn giã hòa cùng tiếng trống múa lân, không ai không bật cười với điệu bộ siêu hài hước của “cô ông địa”… chào mừng một năm mới, mùi khói pháo thơm – mùi Tết quê hương!
Lộc là quả quýt ngọt, chai nước suối trong, cùng câu chúc trong bao lì xì đỏ thắm. Năm nào cũng vậy, người người nôn nao chờ xem đêm nay, ai sẽ may mắn nhất được rước Phật về nhà. Sáng mồng một bắt đầu Khai Đàn Dược Sư cầu quốc thái dân an.
Đẹp nhất vẫn là người Phật tử Houma hiền hòa chất phác, kính tin tội phước, hiếu kính Tam bảo, thương trọng Thầy Cô, khiêm cung, lễ độ, không biết thổi khuyết điểm của người, luôn hướng đến cái nhìn trong veo, không nhìn lớp bùn, mà chỉ thấy hạt châu trong nhau; chỉ vậy thôi, đã đủ là những vị Bồ tát trên cõi đời này. “Như mặt trăng, trong thời kỳ sáng trời, hình tròn tăng trưởng dần, ánh sáng tăng trưởng dần. Cũng vậy, ai có lòng tin đối với thiện pháp… có biết thẹn… có biết sợ tội lỗi… có tinh tấn… có trí tuệ; với người ấy, dầu là đêm hay ngày, chờ đợi là sự tăng trưởng đối với thiện pháp.”
Đệ tử tại gia là thế, còn các Sư cô chùa mình sống đời xuất gia tri túc, nhẹ nhàng và phóng khoáng như hư không. Ước nguyện ngay đời này, nuôi dưỡng hạt giống rất lành, rất thanh tịnh, để đời đời luôn làm chánh pháp hưng thịnh. Từng nghe: “Chỗ nào có những bậc oai đức tâm bậc thượng, thì có những chư Thiên bậc thượng xây dựng ủng hộ.” Ta tự nhủ: với công trình xây dựng Chánh điện, muốn được sự hộ trì của chư Thiên thì trước hết tự mình phải xây dựng cho mình cái đức lớn, có lẽ sẽ bắt đầu từ đức “vô tham.”
Cây đào trước ngõ đã trải qua mấy ngày đông rét buốt, trút hết những lá già, để nở bung ra những cánh hoa rực rỡ, hùng mạnh trước gió xuân. Cô trò mình cũng hãy can đảm dừng lại những cấu uế, rũ sạch nó để hạt giống Thánh vươn mình, thanh thoát giữa những bùn nhơ của trần thế.
Nếu Đức Thế Tôn đã từng quay lại nhìn Vesali: “Khả ái thay Vesali” – một cái nhìn trìu mến, một câu nói đong đầy niềm biết ơn, một lời chúc phúc cho toàn dân Vesali. Cũng như vậy, cũng là cái nhìn đó, “khả ái thay Chân Nguyên!”
Hạnh Từ (ĐSHĐ-114)