Từ khi ta thức dậy
Hít dưỡng khí tốt lành
Nhìn bầu trời xanh xanh
Đời cho ta hạnh phúc
Ngày mới thật tràn đầy
Hạnh phúc từng phút giây
Trong không gian vô tận
Ôi! Ngập tràn yêu thương.
Mỗi buổi sáng, khi thức dậy, ta nhìn thấy được ánh mặt trời, bầu trời trong xanh, nghe được tiếng chim hót, thấy được những giọt sương còn đọng lại trên lá. Mỗi thực thể ấy như nhắc nhở ta biết rằng mình đang tồn tại và mình đang thật hạnh phúc vì đã được tạo hóa ban tặng cho ta sáu căn đầy đủ.
Chúng ta có được hai Tai để lắng nghe, dù là lời khen hay chê, ta cũng đừng bận tâm làm gì. Hãy tập lắng nghe, nghe sâu để hiểu thấu, để thương nhiều – “lắng nghe để hiểu, nhìn lại để thương”, nghe để hiểu rằng mình đang tồn tại trong cuộc sống, nghe để hiểu rằng vòng thời gian luôn trôi mãi và ta hãy trân trọng những gì mình đang có. Nghe để hiểu, để thương, đó chính là Từ bi và Trí tuệ như lời Đức Phật đã từng dạy.
Đôi mắt chính là “Cửa sổ của tâm hồn”, bởi vì khi nhìn sâu vào cuộc sống, bạn sẽ thấy mình may mắn hơn biết bao cuộc đời khác và bạn sẽ tự nhủ với lòng mình rằng hãy sống sao cho xứng đáng và chia sẻ nhiều hơn nữa.
Ta có một cái Mũi để ngửi, để nhận biết được mùi hương từ những bông hoa hay bất cứ mùi khó chịu nào đi nữa thì tất cả những điều đó cũng là mùi hương của cuộc sống này. Bạn có thể thích mùi thơm của một bông hoa vừa nở, mùi thơm của thức ăn từ những hàng quán sang trọng nhưng cũng không thể nào bỏ qua mùi của đất bốc lên sau những trận mưa. Ta tưởng chừng như vô vị, nhưng nó thật sự trở nên rất quý giá đối với những mầm cây sau những ngày nắng hạn hay là mùi ẩm thấp, tanh nồng của những buổi chợ chiều, một nét sinh hoạt không thể thiếu trong cuộc sống mưu sinh của những người lao động. Đó chính là chất liệu để làm nên cuộc sống.
Ta có lưỡi để tận hưởng những cay, đắng, ngọt, bùi, để nếm được hương vị của thức ăn, cho ta niềm cảm nhận. Đó cũng là tất cả những hương vị của cuộc đời. Ta có lưỡi, có miệng để nói những lời yêu thương chứ không phải những lời cay độc, làm tổn hại người khác, bởi vì lời nói xuất phát từ ý nghĩ. Nói lời ác độc tức là ta đã gieo một nghiệp ác, cái quả của nghiệp ác ấy sẽ nhấn chìm chúng ta vào vòng sanh tử luân hồi.
Ta có một trái tim để yêu thương, để cảm nhận, yêu thương và chia sẻ, bởi vì cuộc sống sẽ trở nên có ý nghĩa hơn khi ta sống trong tình thương mà không phải là thù hận. Hãy sống, mỉm cười, hãy thở và luôn ý thức rằng mỗi một hơi thở chính là một tình thương được gởi tặng đến thế gian này.
Ta có một khối óc để làm việc, để sống. Vậy thì hãy vận dụng khối óc ấy để suy nghĩ những việc tốt, việc thiện, để làm đẹp cho đời.
Sáu Căn ta đầy đủ
Tận hưởng trọn Lục trần
Nhưng phải biết xét phân
Món nào là bổ dưỡng
Đưa vào hợp âm dương
Không phá hư ngũ tạng
Để thân thể vẹn toàn
Phát sinh thêm Trí huệ.
Hãy dành những món quà mà tạo hóa đã ban tặng cho ta. Dùng miệng để nói lời yêu thương, dùng Ánh mắt trong veo để nhìn cuộc sống một cách tươi đẹp hơn. Dùng Trái tim để ban tặng nhau mà không phân biệt thân sơ. Mỗi buổi sáng, khi thức dậy, ta chỉ cần gởi một ít tình thương đến những tia nắng, những giọt sương, những cơn gió thoảng, đến những bông hoa, chiếc lá, những chú chim, hay viên sỏi bên đường. Ta sẽ cảm nhận được hạnh phúc luôn hiện hữu quanh ta mà không cần tìm kiếm bất cứ nơi nào.
Không gian, trời đất thênh thang
Nhìn đời sắc thắm, trần gian xanh màu
Sẻ chia hiểu biết cho nhau
Nhường lời giúp bạn, trước sau ân cần
Nắng vàng trải sợi ngoài sân
Gió reo hoa nở, bao lần Xuân sang
Mây chiều rợp bóng quan san1
Trở về nguồn cội mênh mang tình người.
Trung Sương (ĐSHĐ-118)
- Quan san: cửa ải, nơi biên giới.