Thấp thoáng qua mành bóng quang âm
Thời gian thanh lọc nơi nội tâm
Tìm về bờ giác vui chơn tánh
Sắc tức là không chớ vọng tầm.”
Dòng thời gian là hoa Xuân muôn thuở, trải dài 365 ngày. Nước Việt có bốn mùa rõ rệt: Xuân, Hạ, Thu, Đông. Thời tiết mỗi mùa có khác nhau, nhưng nếu chúng ta tùy thuận, tập sống hài hòa theo thời tiết của đất trời thì lúc nào chúng ta cũng cảm nhận được hoa Xuân tô điểm khắp quê hương.
“Xuân bất diệt, trong bầu trời sanh diệt
Vẫn an bình vui đón ánh Xuân sang.”
Thuận theo thời tiết Việt Nam có bốn mùa. Ngày đầu Xuân gọi là Tết Nguyên đán. Ngày thiêng liêng đối với dân tộc Á Đông nói chung, Việt Nam nói riêng rất là quan trọng. Dù đi làm ăn xa xôi cách mấy, đến cuối năm cũng sắp xếp trở về quê hương cho kịp Giao thừa để rước Ông Bà Tổ tiên về vui Xuân cùng con cháu. Giờ phút thiêng liêng ấy, không khí yên tĩnh nhưng thật hùng tráng. Con cháu hai tay chắp lại, thành khẩn vái van, giao cảm giữa thế giới tâm linh và thế giới hiện thực. Bàn thờ đèn nến sáng rực, khói trầm bay uốn lượn thướt tha, mùi hương trầm thoang thoảng, tạo nên bầu không khí u huyền. Nơi Thiền môn, giờ giao thừa đã điểm, ba hồi chuông trống Bát Nhã vang rền, phá tan màn đêm tĩnh mịch, thôi thúc lòng người mau quay về nương tựa ba ngôi quý báu đó là: Phật bảo, Pháp bảo và Tăng bảo. Tiếng chuông trống Bát Nhã trầm hùng ngân vang khiến người nghe dứt mọi não phiền, dường như mình đang lạc vào thế giới bồng lai tiên cảnh.
Ngày đầu năm, từ thành thị đến thôn quê, dù giàu hay nghèo đều vui vẻ đón Xuân. Bà con họ hàng thăm viếng nhau qua những câu chúc tụng an lành nhất. Gặp nhau hay chúc câu: “An khang thịnh vượng” hoặc câu: “Tấn tài tấn lộc tấn bình an”. Ba hồi chuông trống nơi Thiền môn vừa dứt, rồi đến rước vía Đức Di Lặc Đản Sanh. Xong khóa lễ, đệ tử xuất gia cũng như đệ tử tại gia đảnh lễ chúc mừng chư Tôn Thiền đức. Các Ngài phát lộc, có cả lời dạy của chư Phật trong kinh Pháp cú hay thơ Xuân v.v… Xong, Phật tử dùng trà, bánh, mứt trong tinh thần phấn chấn vui tươi của ngày đầu Xuân. Trên tinh thần “Kính Lão đắc thọ” đã lưu truyền từ xưa tới nay và còn mãi đến ngàn năm sau.
“Giây phút ấy, không gian như đọng lại
Bao ân tình truyền hơi ấm Tổ tiên
Từ xưa nay con cháu đến Thánh hiền
Từ trí thức đến thường dân đều thế
Dòng huyết thống trải qua bao thế hệ
Ân nghĩa này bút mực khó tả xong.”
Muốn có mùa Xuân ấm áp, muôn hoa đua nở, cây cối đâm chồi nảy lộc thì vạn vật phải trải qua một mùa đông lạnh buốt, cây cối xác xơ rụng lá, để Xuân sang trời quang mây tạnh. Ban mai, ánh triêu dương trải dài trên ngàn cây ngọn cỏ, điểm tô thêm cho màu sắc thiên nhiên. Chúng ta cũng thế, muốn thấy đời đáng yêu, đáng sống thì chúng ta phải dọn dẹp thân tâm cho sạch não phiền, để được uống những giọt cam lồ Pháp vị từ chư Phật, chư đại Bồ Tát, mới mong có được mùa Xuân miên viễn, nơi cõi đời đầy nhiễu nhương ô trược này.
“Bớt ưu phiền, bớt lợi danh triền phược
Buông nhẹ nhàng, vật chất ở quanh ta
Bớt đua đòi trong cuộc sống xa hoa
Ta sẽ có mùa Xuân đầy hạnh phúc.”
Vâng! Hoa Xuân có nở chăng, khi lòng mọi người đều cảm thông, chịu tha thứ cho nhau, chịu đến gần nhau để nhịp cầu yêu thương được nối liền, sống tri túc trong cảnh gia đình hiện có, thì ăn gì cũng ngon, nhìn cảnh nào cũng đẹp. Vẫn mảnh vườn ấy, vẫn ngôi nhà đầy kỷ niệm năm xưa đó, vẫn tre xanh, vẫn trúc biếc mai vàng. Nhưng nếu lòng người cố chấp, không hỷ xả cho nhau thì ôi thôi! Nhìn đâu cũng một màu đen tối, mặc dù mùa Xuân ngự trị giữa đất trời. Khi mình đối diện với người mình không ưa, thì khác nào mình đang sống giữa mùa đông, nước đã đóng thành băng. Hãy trải tâm từ đối với người xung quanh!
“Xuân về gió thoáng qua mành
Lắng nghe Pháp vũ âm thanh nhẹ nhàng
Xuân về tô đẹp trần gian
Hòa trong vũ trụ lời vàng Chân như.”
Đã tu học Chánh pháp của Đức Như Lai, chúng ta phải sống từng giây, từng phút. Lúc nào cũng tận hưởng hương Xuân với gió nội mây ngàn. Hễ lúc sân giận nổi lên, ta phải thấy rõ mặt mũi của nó, chuyển hóa, đừng chạy theo nó. Làm được như thế là mình đã mời được kẻ trộm ra khỏi nhà, vì nó chính là giặc cướp, nó cướp mất công đức lành của chúng ta, biết vọng không theo tức chơn tâm hiển hiện.
“Hoa Xuân nở rộ khắp vườn Tâm
Sáu trần dụ dỗ chớ mê lầm1
Sáu cửa ra vào luôn mời gọi2
Trời quang mây tạnh thấy Chơn tâm.”
TKN. Phước Giác (ĐSHĐ- Xuân Giáp Thìn)
- Sắc, thinh, hương, vị, xúc, pháp.
- Nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý.