Ngựa con đang thơ thẩn trong rừng thì gặp hổ. Thấy dáng vẻ sợ sệt của ngựa, hổ nhe răng cười, hỏi :
– Này oắt con! Tao thấy chúng mày vui vẻ, hí vang suốt ngày, đi đâu chúng mày cũng có bầy đàn, lại có nhiều bè bạn khác loài nữa. Còn như tao là chúa tể vùng này nhưng cuộc đời ta lại buồn tẻ, cô độc thế này! Ta không có bầu bạn, láng giềng, chỉ thui thủi một mình… Mày nói đi, tại sao? Tại sao hả?
Ngựa con lễ phép, bình tĩnh trả lời :
– Thưa bác, loài ngựa chúng cháu ăn uống thanh đạm nhưng bền bỉ, cần cù làm việc, không gây sự với ai, không bao giờ đụng chạm đến cuộc sống của người khác. Trong xóm làng, mỗi khi có ai đau ốm hoặc gặp hoạn nạn thì chúng cháu đều có mặt để thăm hỏi, động viên, giúp đỡ nhau. Còn như bác …
Nói đến đây ngựa con tỏ ý dè dặt, ngập ngừng. Hổ hạ giọng :
– Mày cứ nói đi! Tao không hại mày đâu… nói đi nào!
– Như bác thì… cháu thấy bác hung dữ quá. Bác luôn bắt nạt kẻ yếu thế, hiền lành. Khi bác bước đi, bác nên ngoảnh đầu nhìn lại, nơi nào có dấu vết của bác đi qua thì nơi ấy chỉ còn lại cảnh thương xót. Bác xem lời cháu nói có đúng không?
Hổ nghe xong buồn bã, bỏ đi .
Lời bàn: Nếu bạn sống bao dung, nhân hậu thì tâm hồn bạn luôn tràn đầy niềm vui, sự bình yên và thanh thản giữa dòng đời đầy biến động.
Diệu Lan (ĐSHĐ-008)