Xuân chưa hết mà “Đông” đã về, khi tin nhắn từ Sư thúc Diệu Mãn gửi đến: “Sư bác Diệu Phước đã quy Tây!”
Đường về Phan Rang – Tháp Chàm hôm nay sao dài thế, dường như bác tài chạy chậm thì phải? Ồ không! Khoảng cách địa lý thì không thể thay đổi đột ngột, tốc độ lái xe của tài xế vẫn bình thường như mọi ngày, chỉ là tôi nôn nóng mà có cảm giác dài – chậm, đó thôi! Đúng là biểu hiện của thái độ tâm đối với mọi sự vật, hiện tượng có sai khác. Trời mờ sáng, đáp chuyến xe đò sớm nhất khi bình minh chưa ló dạng, sương mai còn đọng hạt lấp lánh trên cành. Tổ đình chốn Tổ con tìm về, đâu còn thấy nữa bóng hình Sư bác kính thương! Chợt nhớ, lời nhận xét chứa chan ân tình của cố Sư cụ thượng Đàm hạ Hương khai sơn chùa Diệu Ấn: “Ni sư Diệu Phước là người đệ tử thuần hậu, hầu cận Thầy chu đáo, biết lo cái lo của Thầy, phụng hành những điều Thầy mong muốn, có tâm phụng sự ngôi Tam bảo, có khả năng nhiếp chúng, khéo léo giao tiếp với đời.” Quả đúng như lời phó chúc của cố Sư cụ, thừa hưởng ân đức của Thầy truyền trao y bát, được chọn làm vị Trụ trì đời thứ hai, Người đã kế thừa Tông phong, tiếp nối hạnh nguyện độ sanh của Thầy, làm cho “Tông phong vĩnh chấn, Tổ ấn trùng quang”, truyền trì mạng mạch của Thế Tôn. Người đã không cô phụ niềm kỳ vọng thiết tha mà Thầy đã giao phó. Với đức tính nhẫn nại, chịu đựng mọi thử thách, gánh vác Tam bảo sự tại ngôi Tổ đình, quả là một bậc Trưởng bối Ni ưu tú trong mắt các Sư cháu. Một ý nghĩ dấy khởi trong tâm: “Thị giả cố Sư cụ thì được thương cũng nhiều mà bị rầy la quở trách cũng không ít.” Bởi được – mất, thương – ghét là những cặp phạm trù đối đãi Nhị nguyên luôn tồn tại song hành, ai hiểu rõ lý Duyên sinh của đạo Phật thì sống an nhiên tĩnh tại giữa đời thường. Chẳng biết cảm nghĩ của người viết có đúng như vậy không?
Tuế nguyệt xoay vần, dòng sinh diệt thoáng qua trong chớp mắt, sóng vô thường lặng lẽ trôi, mới đó mà 33 năm kể từ ngày cố Sư cụ về với Phật. Lối cũ con về nay đã đổi khác nhiều, Tổ đình trùng tu khang trang tú lệ, nhiều hạng mục xây dựng thoáng đãng, rộng mát, tiện nghi hơn xưa. Điều đáng chú ý, có một ngôi tháp cao nhiều tầng xây dựng theo lối kiến trúc truyền thống nhỏ dần đến đỉnh. Tầng trệt thì bài trí nhiều kinh sách như một Tàng thư các, bên trên các tòa thờ tượng Phật, chư Bồ tát và là nơi tôn thờ Xá-lợi Đức Phật. Tháp cao sừng sững oai phong, nổi bật trong khuôn viên sân chùa, làm tô điểm nét trang nghiêm cho ngôi Tổ đình. Men theo hàng cây lá xanh mươn mướt, lối dẫn ra Bảo tháp phụng thờ nhục thân cố Sư cụ dù được tô quét sửa sang, bao sái tươm tất, song vẫn giữ nguyên nét cổ kính uy nghiêm như thuở nào, xung quanh Tháp nhiều loài hoa đang mùa nở rộ khoe sắc trong bóng chiều nắng nhạt. Trong không gian tĩnh mặc, hương trầm thoảng nhẹ, con quỳ xuống tâm thành đảnh lễ trước bảo tháp, nguyện cầu được hấp thụ năng lượng từ hòa, ân đức sâu dày của cố Sư cụ truyền trao để vững bước trên lộ trình giải thoát. Cuối trời mây trắng thướt tha bay, trong vườn chùa nhiều cây cối, hoa lá bủa cành tốt tươi, như ngầm biểu lộ niềm hoan hỷ mến thương cùng người! Tự tình hân hoan nói rằng: “Tổ đình Diệu Ấn xứng danh là một danh lam trên vùng đất Tháp Chàm – Ninh Thuận.”
Năm ngoái về thăm, dù thân bệnh nằm trên giường, Sư bá mở mắt nhìn con chăm chú, như cố gắng lục tìm trong trí nhớ rằng Sư cháu nào đây, và hỏi tới hỏi lui chỉ một câu, nhưng ánh mắt sáng ngời, dung nghi trìu mến, bởi do hạnh tu chuyên cần, miên mật mới tự tại được trước đôi bờ tử sanh!
Màn đêm phủ bóng tối trong đêm hạ tuần tháng hai, đêm tưởng niệm lần cuối trước khi tiễn đưa nhục thân Người đi trà tỳ. Tuy nhiên, bóng tối của bầu trời trên đỉnh mái chùa Diệu Ấn đã bị lấn át bởi hàng trăm ngọn nến của môn nhân hiếu đồ, pháp quyến, đệ tử xuất gia, tại gia, Môn phong Tổ đình Diệu Ấn vời vợi linh thiêng, đã tụ hội lại tạo sức mạnh tỏa sáng xung quanh chùa. Đặc biệt 93 ngọn nến, tượng trưng 93 năm trụ thế của Người, hiện thân Ni lưu giáo hóa quần sanh, báo ân Thầy Tổ.
Ngày cung tiễn Người đi, nắng vàng trải rộng lung linh sắc màu khắp khuôn viên Diệu Ấn Ni tự. Lối dẫn từ Giác linh đường ra ngoài cổng, ngoài những Tăng Ni với huỳnh y rực sáng, là hai hàng rào đầy ắp màu áo lam hiền của Đoàn sinh Gia đình Phật tử Diệu Ấn, và của vô số người dân quanh vùng đến cúi đầu cung kỉnh tiễn biệt Người xả bỏ nhục thân rời xa trần thế để về bên chân Phật, về với cõi Tịnh. Một thi nhân đã viết: “Một vì sao sa, để lại khoảng không ánh chớp tinh cầu; một chiếc lá rơi để lại cho chim nỗi sầu trống vắng; một người nằm xuống để lại cho đời dư âm… ”
Phan Rang – Tháp Chàm ngày trở về với Tông môn, với niềm tôn kính và biết ân Người đã gìn giữ Tổ đình Diệu Ấn mãi luôn uy nghiêm thanh tịnh. Lòng thầm nguyện vị trụ trì đời thứ ba, chân cứng đá mềm, tiếp nối hạnh nguyện của Ân sư, kế vãng khai lai, phát triển xương thịnh hơn nữa “Tam môn thanh tịnh tuyệt phi ngu, đàn tín quy y tăng phước huệ.” Cung kính tiễn biệt Sư bá về xứ Phật thong dong.
Thích Nữ Chơn Huệ (ĐSHĐ-115)