Mới đó thôi mà Mẹ mất 100 ngày rồi! Thời gian trôi nhanh thật, ngay cả cái chớp mi, đỏ hoe trên đôi mắt con còn chưa kịp thì Mẹ đã về với đất, với trời. Dọn dẹp lại bàn thờ, nhìn bức di ảnh Mẹ với nụ cười thiên thần, con lại nhớ, nhớ rất nhiều thứ… Lần nào cũng thế, về nhà thắp cho Mẹ cây nhang, có bao nhiêu chuyện đan xen lẫn lộn. Có dài chi đâu, xa xôi lắm đâu, mà bàn thờ lạnh lẽo, u buồn. Chẳng biết nhiều năm sau nữa, bức di ảnh có còn tinh tươm như hôm nay chăng?
Hồi sinh thời, Mẹ thương con nhất. Có thứ gì, làm cái gì, người đầu tiên Mẹ nghĩ là con. Rồi Mẹ gói ghém những món quà quê cẩn thận, cho vào bao, lặng lẽ đón xe đi Sài Gòn trong đêm khuya. Mẹ không nói cho Cha hay, cũng chẳng cho con biết. Vì hễ báo trước là buộc con phải ở nhà. Bệnh thấp khớp, huyết áp cứ hành Mẹ mỗi ngày, nên con sợ, con lo, không cho Mẹ đi xa nhà. Rủi có chuyện gì thì lấy ai chăm? Con thì đi mãi, đi miết. Căn phòng trọ dường như thuê cho vui, chứ có bao lần con nghỉ qua đêm. Mỗi lần lễ Tết, Mẹ réo gọi liên tục phải về với Mẹ. Con bận việc, cúp máy ngang. Mẹ giận, bỏ mặt không thèm nói tới. Vậy chứ vài hôm là lại nhắc Cha gọi con về: “Ông coi kêu nó về chơi. Tết nhất ở trên đó có gì vui chứ”. Cha hiểu công việc của con, hiểu cái tính ngang bướng ấy nên ậm ừ cho qua.
Hai Mẹ con khắc khẩu: Xa thì nhớ chứ gần nhau là có chuyện. Nhiều khi chẳng có gì, nhưng trao đổi một hồi là như nước với lửa. Mẹ lên thăm con mấy ngày là gây đủ mấy bữa. Nhưng gây đó rồi cười đó. Tính Mẹ dễ chịu, chỉ cần xoa bóp chân cho Mẹ là sẽ làm hòa. Con nhớ hôm chở mẹ đi làm căn cước công dân, nhìn Mẹ cầm cây viết run run mà con ứa nước mắt. Rồi nhớ mãi lời mẹ dặn khi còn nhỏ: “Mẹ học hành không ra gì rồi, tụi con phải cố mà học nên người, đừng để như Mẹ chữ biết chữ không.”
Cuộc sống Mẹ đơn giản đến mức: Không tivi, không tụ tập, không sách báo, không lời qua tiếng lại với ai. Mẹ chỉ yêu làm bếp, nấu những món ngon cho cả nhà. Mỗi sáng thì mang đồ rau củ nhà trồng đem ra chợ bán. Lời chẳng có bao nhiêu, nhưng Mẹ cảm thấy thoải mái khi làm việc gì đó. Đặc biệt, Mẹ luôn cất bên mình chiếc máy nghe nhạc mà con mua tặng. Có lẽ đó là món quà giá trị và ý nghĩa nhất của cuộc đời Mẹ.
Sinh-lão-bệnh-tử, ai cũng phải trải qua. Mẹ đột ngột ngã bệnh rồi ra đi mãi mãi. Một năm trời chăm Mẹ, con cảm thấy hạnh phúc nhưng buồn lắm Mẹ ơi. Mẹ thương con, lo cho con cả đời nhưng con chưa làm được gì cho Mẹ. Đến tận bây giờ con còn cảm thấy ray rứt, ám ảnh, giận mình. Nhớ cái lúc Mẹ sắp đi xa, nắm chặt tay con như muốn nói điều gì đó mà không được… Con không khóc nhưng lòng lại quặn đau.
Chiều nay con chở Cha đi chùa. Mùa Vu Lan về, Phật tử đến viếng chùa đông đúc. Những cánh hoa hồng đỏ trên ngực áo nhẹ nhàng lướt qua. Giữa biển người mênh mông ấy, có ai cài hoa hồng trắng như con không, Mẹ ơi!
Đặng Trung Thành