Gần 2 năm tốt nghiệp con mới có dịp trở lại Học viện vậy mà kỷ niệm từ những ngày đầu tiên nhập học ấy vẫn ùa về tinh khôi, nguyên vẹn như vừa đâu đây. Ngoảnh nhìn lại ngày nào mới bước chân đầu tiên vào Học viện Phật giáo còn bao điều bỡ ngỡ mà giờ đây nghe trong cái nắng gay gắt của mùa hè, cảm xúc trong con cứ bâng khuâng khó tả như sống lại lần nữa những ngày tháng tươi đẹp tuổi học trò. Con có biết bao điều muốn nói nhưng ngôn ngữ thật sự hạn hẹp chẳng đủ diễn tả được hết những nỗi niềm này. Xin kính cẩn gửi vào từng trang giấy vài dòng suy tư, để rồi mai đây trên vạn nẻo hành trình vẫn có những kỷ niệm đẹp ghi nhớ khoảng thời gian con được trải nghiệm tại Học viện. Đó là hành trình tâm linh để trưởng thành, không quá dài nhưng cũng đủ gợi nhớ, gợi thương, buồn vui, trải nghiệm; cũng là cơ hội hàm dưỡng nội lực và chất liệu tu học cho tự thân trong những bước đi mà con sẽ và đang hướng tới.
Con nhớ về Hòa thượng Viện trưởng, một bậc thầy tâm huyết và đáng kính. Người là bậc mô phạm, hình mẫu chân chánh đủ đức, đủ tài, đủ trí tuệ, đủ thấu hiểu để yêu thương. Người là hiện thân của những Thánh hạnh – một bậc Thầy chứa trọn sự giản dị, mộc mạc nhưng rất đổi thanh cao. Giữa những biến động của thời đại, Ngài vẫn luôn là nhà hoằng pháp miệt mài gánh vác nhiều trọng trách lớn trong Giáo hội. Những bài học về thân giáo, khẩu giáo vẫn luôn vang vọng trong đời sống tu học của Tăng Ni Nội viện. Những bài pháp tuy giản dị nhưng chứa đựng biết bao triết lý cao sâu để Tăng – Ni sinh chúng con chiêm nghiệm và thực hành. Con nhớ những chia sẻ của Hòa thượng Viện trưởng khi Ngài kể về các bậc trượng phu sống như bách như tùng, hiên ngang giữa phong ba bão táp cuộc đời, dấn thân hy sinh cho đạo pháp, tiếp nối hạnh nguyện đem đạo vào đời, hoằng hóa chúng sanh của chư Phật, chư Tổ. Đó là những vị cao Tăng thời Pháp – Mỹ, vì sự tồn vong của Phật pháp mà hy sinh thân mạng. Để rồi mỗi bước chân đi của các bậc cao Tăng đó đều in đậm những dấu son tô điểm cho cuộc đời vơi bớt đau thương…
“Đèn Thiền sáng soi tâm linh nhỏ bé
Hoằng truyền pháp Phật cốt yếu khai tâm.”
Không chỉ cảm động trước ân đức của Hòa thượng Viện trưởng, trong thời gian gắn bó tu học dưới mái trường Học viện, chúng con cũng vô cùng biết ơn chư Tôn đức trong Hội đồng Điều hành, Hội đồng Khoa, Ban Giảng huấn, Ban Quản viện… với bao tâm huyết vì đào tạo Tăng tài, vì tương lai Phật pháp. Hình ảnh quý Ngài đến từ sự thấu hiểu; từng bước chân của quý Ngài là những kinh nghiệm; những kiến thức Phật pháp lẫn thế học, là những nền tảng cốt lõi của giáo lý từ thấp đến cao, từ chi tiết đến tổng hợp, để chúng con áp dụng vào đời sống xã hội, trải nghiệm đời sống tu tập hàng ngày của chính mình.
Sau hai năm rời xa mái trường, chúng con cảm thấy quá đỗi hổ thẹn vì thấy mình có nhiều khuyết điểm, nhiều ác pháp, lậu hoặc trong tâm mà trong suốt thời gian hơn ba năm ở trong Học viện được thân cận minh sư, gặp được bạn hiền con đã không biết trân quý và gìn giữ, không biết nương vào oai lực của đại chúng để chuyển hóa những uế trược nơi mình. Mãi cho đến khi con đang phải lăn lộn với kho tàng kiến thức cao sâu của giáo lý Phật Đà trong chương trình Thạc sĩ, con mới chợt nhận ra khoảng thời gian qua con đã bỏ qua quá nhiều nhân duyên thiện hảo. Con được phước duyên nội trú trong môi trường đại chúng hùng mạnh, được giáo dưỡng bởi những bậc kỳ túc mà con đã không nỗ lực hết sức mình để tu dưỡng, rèn luyện, tích lũy tri thức. Trải qua những va vấp trên lộ trình mình đang đi, thấy cuộc sống tạm bợ, từ đó con dần thức tỉnh, tìm lại Bồ-đề tâm của chính mình, tìm lại giá trị chân thiện qua những bài học về nhân cách đạo đức của quý Ngài, những bậc xuất gia chân chánh. Quý Ngài dạy cho chúng con biết cách sống cho đi, cách hành trì tu tập, trải nghiệm hơi thở, nhận biết bản thân là một thực thể, biết bản thân cần phải chánh niệm để nhận ra cuộc sống tu tập này rất đẹp và giá trị cao quý của sinh mệnh. Như ngọn cỏ làm sao hiểu được nỗi lòng của ánh nắng mùa xuân, quý Ngài đã thị hiện tình thương bao la để chúng con vững vàng trên con đường đạo nghiệp. Vì lẽ rằng, chúng con là những người sẽ tiếp nối sứ mạng của quý Ngài, hoằng dương chánh pháp. Dẫu rằng đôi khi với những ánh mắt, lời nói giá buốt, những đòi hỏi khó khăn, nghiêm khắc trong giáo dục nhưng cốt chỉ để rèn giũa cho chúng con có được nội tâm vững vàng và ý chí kiên định, hoàn bị cho chúng con những tư lương quý báu trong hành trình phụng sự sau này.
“Ánh nắng soi sáng muôn ngàn hoa cỏ
Đợi xanh tươi che mát cả cánh rừng
Từng cơn mưa rớt từng hạt mát lành
Cho cây cối vươn mình xanh trời đất.”
Chúng con kính nghe Qui Sơn cảnh sách có lời dạy rằng: “Phụ mẫu bất cung cam chỉ, lục thân cố dĩ khí ly, bất năng an quốc trị bang, gia nghiệp đốn quyên kế tự. Miến ly hương đảng, thế phát bẩm sư. Nội cần khắc niệm chi công, ngoại hoằng bất tránh chi đức. Quýnh thoát trần thế, ký kỳ xuất ly”. Có nghĩa là “Đối Cha Mẹ chẳng dâng ngon ngọt, với lục thân chí quyết bỏ lìa. Không thể an nước trị dân, nghiệp nhà trọn không nối dõi. Xa làng biệt xóm, cắt tóc theo Thầy. Trong thường nhớ nghĩ công phu. Ngoài rộng mở hạnh hòa kính. Thoát hẳn thế trần, mong cầu giải thoát.”
Lời dạy của Tổ Qui Sơn Linh Hựu thật đúng. Con đường xuất gia tu hành thật cao quý và thiêng liêng đó là con đường của bậc Thánh, đức Tổ đã đi qua. Chúng con đã có lý tưởng xuất gia, muốn thoát khỏi trầm luân để không phụ lòng của cha mẹ, họ hàng nên mỗi người rất ý thức việc học, việc tu của chính mình. Chúng con có đời sống vật chất tiện nghi hôm nay, hẳn là do nhân duyên phước đức nhiều đời, cũng như nhờ ân đức của Phật Tổ. Do đó, chúng con thiết nghĩ nếu không biết tận dụng lấy đó làm phương tiện tu hành thì khi phước báu hết ắt phải đọa lạc. Nghĩ đến tương lai Phật pháp, mà tự nhìn lại bản thân, hỏi lại mình, hằng luôn nhắc mình phải tu sửa bản thân, trau giồi kiến thức. Khi tư duy như thế thì thói đời dần dà giảm bớt, có trách nhiệm hơn về con đường mình đã chọn.
Cúi lạy mười phương Phật, chư Bồ Tát Thánh Hiền, trước chánh pháp thiêng liêng, soi đường chỉ lối cho chúng con chân cứng đá mềm trước chông gai sỏi đá. Xin cho chúng con luôn chánh niệm, đủ tuệ giác để không bị cám dỗ trước thói đời danh lợi, hơn thua,… đang tồn tại trong góc khuất tâm hồn nhỏ bé và xã hội bao la ngoài kia. Xin cho con đi mãi, không dừng lại giữa đường trong nếp sống phạm hạnh của đời sống bậc xuất gia. Cuộc đời chúng con chẳng có gì ngoài sự nghiệp tu hành, nhằm phát triển tuệ giác để có thể hiến dâng sức trẻ này cho đạo pháp, ngõ hầu một phần nào đền đáp ân đức vĩ đại của đấng Đạo Sư Thích Ca Mâu Ni đã khai mở đạo pháp, ân chư Tổ đã dẫn truyền giáo lý, công ơn giáo dưỡng của Hòa thượng sáng lập Học viện, Hòa thượng Viện trưởng cùng chư Tôn đức Hội đồng Điều hành Học viện, chư Tôn đức lãnh đạo Giáo hội, ơn nặng của Nghiệp Sư, của Cha Mẹ và chư vị tín chủ đã tiếp sức, trợ duyên cho chúng con thực hiện được hoài bão của mình. Một lần nữa chúng con xin kính cẩn nghiêng mình niệm ân hết thảsy những gì quý Ngài đã dành cho chúng con. Chúng con kính nguyện một lòng sống khép mình trong Giới luật và an trú trong Chánh pháp để là những người nối truyền mạng mạch Phật pháp, là điểm tựa tâm linh cho nhân loại, góp phần vào việc làm tốt đạo đẹp đời, đồng dìu nhau đến bến bờ giác ngộ.
“Sớm hôm quỳ lạy trước Phật đường
Thắp hương kính lễ khắp mười phương
Xin đem thân mệnh dâng cúng dường
Khởi tâm bi dũng trải tình thương.
Đem thân đền đáp ân giáo dưỡng
Nương quý Ngài nơi cõi vô thường
Đưa nhân thế lên bờ giác ngộ
Hẹn về cõi Tịnh là quê hương.”
TKN. Hạnh Huệ (ĐSHĐ-128)