Tự tin có sức khỏe vô địch, dáng hình dũng mãnh, oai phong, nên chú rồng nọ rất hung hăng, muốn làm chúa tể cả bầu trời. Thấy anh ngỗng trời bay qua mà không chào hỏi mình, rồng quất ngỗng trời một nhát đau điếng. Ông đại bàng chưa kịp tránh đường, rồng lao vào cắn đuổi, đại bàng già yếu đành tìm đường tháo chạy.
Một ngày nọ, rồng gặp khủng long liền sà đến gây sự. Khủng long buồn ngủ, lẳng lặng bay về nhà. Rồng tưởng khủng long sợ mình liền bay theo, giương móng vuốt cào cấu. Bị chọc giận, khủng long quay đầu lại, há rộng mồm và ngoạm lấy cổ rồng. Rồng giãy giụa, quẫy mạnh quất đuôi vào khủng long nhưng chẳng ăn thua gì, vả lại, hàm răng sắc nhọn của khủng long ngày càng kẹp chặt cổ rồng. Rồng kiệt sức và sắp nguy đến tính mạng, nó van xin khủng long tha mạng cho mình.
Nhìn thấy cảnh ấy, đại bàng nói với ngỗng trời: “Ở đời, đôi lúc ta có thể tài giỏi hơn một vài người nhưng nhiều người còn tài giỏi hơn ta chứ! Thật đáng đời cho kẻ chẳng biết người biết ta. ”
Diệu Lan (ĐSHĐ-008)