Tình thương là chất liệu không thể thiếu trong cuộc sống, nhưng quan trọng đối với người con Phật phải nhìn nhận và chuyển hóa nó như thế nào để đúng với chánh pháp? Không mang sự tầm thường của thế gian thương ghét rồi trở nên hận thù. Trong chốn già lam có những tình thương rất thiêng liêng như tình Thầy trò, tình huynh đệ, tình linh sơn cốt nhục… chúng nuôi dưỡng hình thành nên một tu sĩ. Hãy trân trọng giữ gìn tình cảm thiêng liêng đó, vượt sự tầm thường của thế gian. Ta phải biết sống lợi mình lợi người để không cô phụ hoài bảo với ý chí xuất trần thượng sĩ, đáp lại một cách trọn vẹn thứ tình thương vô bờ bến ấy.
Cuộc sống này vốn mong manh như sương đầu ngọn cỏ, gió thoảng mây bay, có đây rồi mất đó. Tổ Quy Sơn dạy:
Chánh Văn: “Phù nghiệp hệ thọ thân, vị miễn hình lụy. Bẩm phụ mẫu chi di thể, giả chúng duyên nhi cộng thành. Tuy nãi tứ đại phù trì, thường tương vi bội. Vô thường lão bệnh bất dữ nhân kỳ. Triêu tồn tịch vong, sát na dị thế. Thí như xuân sương, hiểu lộ, thúc hốt tức vô; ngạn thọ, tỉnh đằng, khởi năng trường cửu. Niệm niệm tấn tốc, nhất sát na gian, chuyển tức tức thị lai sanh. Hà nãi yến nhiên không quá?.”
Dịch: “Bởi do nghiệp trói buộc mà có thân, tức chưa khỏi khổ lụy về thân. Bẩm thụ tinh cha huyết mẹ, tạm mượn các duyên hợp thành. Tuy nhờ tứ đại giử gìn, nhưng chúng thường trái nghịch. Vô thường, già, bệnh chẳng hẹn cùng người. Sáng còn tối mất, chỉ trong khoảng sát na đã qua đời khác. Ví như sương mùa xuân, mốc sáng sớm, phút chốc liền tan. Cây bên bờ vực, dây trong miệng giếng há được lâu bền. Niệm niệm qua nhanh, chỉ trong khoảng sát na, chuyển hơi thở đã là đời sau, sao lại an nhiên để ngày tháng trôi suông vô ích?”
Ta thấy rõ kiếp nhân sinh như mộng, ngắn ngủi biến đổi không ngừng, đừng bận lòng với những người khiến ta phiền muộn, bình thản bước đi, vì người cần đến phải đến, người cần đi phải đi. Người tốt với bạn nhưng không thể đi cùng bạn suốt chặng đường vì mỗi người có con đường riêng, người rời xa bạn nhưng khiến bạn trưởng thành bởi khi thất bại là cho ta thêm bài học kinh nghiệm, lại có một số người gặp gỡ ngắn ngủi có thể làm bạn thay đổi, có thể có người chỉ chạm vào tay bạn nhưng có người lại chạm vào tâm hồn của bạn. Nhưng thời gian trôi qua tất cả không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là ta đã từng gặp, từng yêu thương, từng cười, từng khóc và biết được hóa ra cuộc sống là như vậy, đừng mong cuộc sống không trắc trở hãy tin rằng ngày hôm qua không trở lại, mọi việc lớn nhỏ rồi cũng qua đi, sống giây phút hiện tại bằng lòng với tất cả là điều quan trọng nhất. Nhưng chí hướng đến những điều tốt đẹp cao thượng.
Thế gian này có gì là mãi mãi bền vững? huống chi hai con người vốn không chung gì ngoài cảm giác thân thiết, hiểu nhau, cảm thông. Đời người nhiều sương gió hãy tặng nhau chút ấm áp, chút bình yên. Nhận rõ được sự vô thường ấy khéo tận dụng thời gian để áp dụng tu hành đừng chạy tìm mong cầu một cái gì đó để nó cuốn ta ra khỏi vòng tay của quý Thầy và đại chúng, môi trường Tăng thân giúp ta rèn luyện sửa đổi mình từng ngày một. Nói đến đây làm con thật sự thấy chớp nhoáng những dáng hình của bậc tôn sư, mới thấy đó giờ đây Người ở nơi nào? Lòng chúng con thật nhậm ngùi dẫu biết rằng cuộc đời là vô thường có sanh ắt có tử đó là quy luật của tự nhiên, nhưng giờ đây sự trống vắng, mỗi lần lên lớp, đi công tác về… Thầy luôn hỏi thăm huynh đệ chúng con và nhắc nhở khi làm cũng là tu nghe con, phải chánh niệm trong mọi công việc. Giờ đây, những lời nhắn nhũ ấy sẽ mãi trong kí ức con khi nghĩ về Thầy. Những ngày cuối đời của Thầy cho con cảm nhận được một thứ tình thương thiêng liêng, mầu nhiệm dù thân tứ đại nơi Thầy có đau đớn như thế nào, Thầy cũng không quên gởi lại chúng con cho Sư phụ, Thầy còn dạy huynh đệ chúng con phải biết lục hòa, yêu thương nhau, đứa nhỏ nghe lời đứa lớn, ráng học cho giỏi và siêng năng tu, dù mệt mỏi Thầy vẫn vui vì sự hi sinh của Thầy dành cho chúng con và vô điều kiện.
Nhưng Thầy ơi! Thầy vẫn còn mãi trong chúng con những lời dạy, cách sống của thầy là một bài học sống động để con mãi nhớ về Thầy dù người đã xa. Thế Tôn đã từng dạy, dù đã cách xa ta ngàn dặm nhưng Tăng chúng mãi truyền nhau học hành và tu tập như đang gần bên ta. Gần bên ta lại không theo chánh pháp tu hành như xa ta ngàn dặm. Chúng con là người con Phật nguyện noi gương Phật tổ và quý Thầy sống một kiếp người hữu ích, xứng danh con gái dòng họ Thích.
Hải Anh Bảo Hải (ĐSHĐ-103)
Cư sĩ Hương Vy Bảo Hải diễn đọc