Hôm nay, ngày chủ nhật, một chút rảnh rỗi của ngày cuối tuần, tôi ngồi vá áo. Đã lâu lắm rồi, có lẽ hơn chục năm nay, tôi không cầm kim, nên có phần lúng túng.
Xỏ chỉ năm bảy lượt mới qua được lỗ kim bé xíu. Chợt nhớ, mắt mình đã yếu. Tìm cái kính đeo. Nhìn lại, chợt thấy mình già. Còn vài ngày nữa là bước sang năm mới, lại thêm một tuổi. Hoảng sợ trước thân tứ đại có nhiều thay đổi hay mừng thêm tuổi mới? Một thoáng suy tư. Nhìn lại năm cũ, biết bao nhiêu vụng về trong tôi, từ sự tu tập chưa vững chãi, đến những nỗi buồn vu vơ, những cơn giận ngủ ngầm, âm ĩ đốt cháy tâm cang, những hành xử bất cẩn làm đau lòng huynh đệ. Lỗi mình, biết nói sao cho hết. Ngày cuối năm, tôi ngồi vá áo, và vá luôn những gì đã rách trong tâm thức. Áo rách, vá lại thì mặc vẫn được. Tâm rách, vá lại chắc cũng dùng được, nhưng vá bằng chất liệu gì đây? Chợt nhận ra ta cần phải buông xả, yêu thương và tha thứ.
“Con trân quý những tháng năm còn lại,
Hạnh phúc cười trên nẻo đường con đi”.
(HT.Thích Nhất Hạnh)
Như Hạnh (ĐSHĐ-005)