Trung tâm Phiên dịch Phật học Hán truyền, thuộc Viện Nghiên cứu Phật học Việt Nam do NS. TS. Thích Như Nguyệt (Viên Minh) làm giám đốc, đang cùng với các thành viên gấp rút dò lại lần cuối bản dịch kinh Chánh Pháp Hoa. Trong hệ Pháp Hoa chữ Hán, đây được xem là bản kinh cổ xưa, có từ thời Tây Tấn, với câu chữ và thuật ngữ có nhiều khác biệt so với các bản kinh khác. Vì thế, sau khi các thành viên trong Trung tâm phân chia dịch xong, thì bộ phận Biên tập phải ngồi lại, tỉ mẩn dò soát từng câu chữ, cước chú những từ ngữ ít gặp, nhằm đảm bảo tính chính xác về dịch thuật, sự mạch lạc trong văn phong, đồng thời giữ được tinh thần và tư tưởng nguyên bản từ Hán tạng.
Được biết các thành viên của Trung tâm cũng đang tiếp tục dịch bộ kinh Đại Phương Quảng Phật Hoa Nghiêm, góp phần vào công trình phiên dịch Đại tạng của Viện Nghiên cứu Phật học Việt Nam.
Đủ duyên được theo chân quý Sư dò lại bản dịch bộ kinh Chánh Pháp Hoa lần cuối trước khi nộp lên Viện Nghiên cứu, ngoài học hỏi kinh nghiệm, con cũng kịp thu nhặt cho mình những kiến giải quý báu từ bản kinh cổ điển này. Xin lưu lại vài dòng để nhắc mình, và chia sẻ với người hữu duyên vậy.
Đầu tiên, cái gọi là “nhàn cư” trong kinh này, là nhàn về tâm, “trí tuệ sáng suốt, thoát khỏi khổ đau, gọi là nhàn cư”, hoàn toàn không liên quan với sự rảnh rang không làm gì như chúng ta thường quan niệm. Rồi trạng thái giải thoát, “Hiện tại kiết tường, thường được an ổn, vì không vướng mắc, đắc thành Phật đạo.” Đó là trạng thái “Không chấp thiện, không tạo ác, hai mắt sáng lại”. Có nghĩa là muốn đạt đến giải thoát, điều cốt yếu nằm ở “Không vướng mắc”, “không bám chấp” vào bất kỳ điều gì, dù đó là thiện hay bất thiện.
Hôm qua dò xong các phẩm liên quan đến việc thọ ký thành Phật, chúng con còn được xác tín lại lần nữa, rằng chư Phật mỗi vị ra đời hóa độ một cõi nước riêng, với đầy đủ ba thời kỳ: Chánh pháp, tượng pháp và mạt pháp. Sau thời Mạt pháp, giáo pháp và danh hiệu Phật đó diệt hết, rồi Đức Phật khác mới lại ra đời. Nên việc tôn xưng ai đó là “Phật sống” trong thời Đức Phật Thích Ca này, có thể hiểu chỉ là việc “tôn xưng” “cho vui” thôi vậy.
Thêm một góp nhặt nữa, là Đức Phật thường dặn hàng đệ tử: Trí tuệ và hạnh nguyện chư Phật, Bồ tát cao rộng thâm sâu, người thường không thể dùng trí của mình mà suy lường được. Nếu dùng trí nhỏ hạn hẹp mà khinh chê người hành trì Pháp môn rộng lớn, quả báo khổ nạn không sao tả xiết. Nghe tới đây, chúng con thấy mình phải tập bớt khen chê lại, nhất là chê. Lỡ xui xui chê trúng người có phước hơn, thì lại càng xui xẻo…
Được làm việc với chữ nghĩa, đặc biệt là chữ nghĩa trong kinh điển, bao giờ cũng có niềm hoan hỷ diệu kỳ. Biết ơn và trân quý!
TKN. Hạnh Đức {ĐSHĐ-145}



 
                                    
















































