Khu rừng đang yên ắng, lặng lẽ như tờ bỗng phát ra những âm thanh chan chát, đùng đùng làm muông thú chạy tán loạn. “Thợ săn trái phép” – các con vật hô to rồi dắt díu con cái rúc vô hang trốn. Bên bờ suối vắng, đôi vợ chồng nhà hổ chưa kịp uống ngụm nước mát đã ngã gục ra. Cô hổ chỉ kịp giấu đứa con bé bỏng của mình vào hốc cây đầy lá rồi lăn ra chết. Tiểu hổ thấy ba mẹ mất, định gào lên nhưng không dám vì một toáng thợ săn đã chạy đến khiêng xác hai con vật tội nghiệp đi.
Bọn thợ săn đi rồi, Tiểu Hổ mới lặng lẽ chui ra. Cậu ngồi khóc như mưa bên vết máu của ba mẹ. Ai đi ngang thấy vậy cũng mủi lòng nhưng chẳng dám lại gần vì nghe tới hổ là sợ. Lát sau, có cô nai mẹ đi tới an ủi:
– Con sao thế? Ba mẹ đâu mà ngồi khóc thế này? Bị lạc chăng?
Tiểu Hổ nghẹn ngào nói:
– Không… ba mẹ con bị… thợ săn… bắn chết rồi…
– Chao ôi, những tiếng súng vừa rồi đấy ư? Thương quá! Thế con có họ hàng gì ở đây không?
– Dạ… không!
– Trời sắp tối rồi, ở đây không nên. Thôi về nhà cô ở tạm đi rồi hẵng tính.
Tiểu Hổ ngoan ngoãn theo cô nai về nhà. Vừa mới tới nhà, nai cha đã quát:
– Bà mang nó về làm gì? Bà có biết họ hàng nhà nó nguy hiểm không? Gia đình mình đã nhiều lần bị bọn hổ vồ chết rồi đấy.
– Dù sao nó vẫn là hổ con mà ông, đâu có tội tình gì.
– Nhưng khi nó lớn lên, bản tính khát máu, hung hăng vẫn vậy. Bà không thấy hai đứa con mình đang run rẩy hay sao? Nó không có nhớ ơn nghĩa gì đâu. Đuổi nó đi nhanh cho tôi nhờ, không là tôi bỏ nhà đi đấy.
Nai mẹ buộc lòng dẫn Tiểu Hổ ra khỏi nhà, không quên dúi cho cậu một ít trái cây.
– Con đừng buồn ta nhé.
Tiểu Hổ buồn thiu rời đi. Từng bước của cậu mệt mỏi, uể oải sau một ngày vật lộn với những đau khổ, khó khăn, mất mát. Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa như trút nước. Sấm chớp liên tục làm Tiểu Hổ bao phen giật mình. Lúc này đây cậu trở nên tuyệt vọng và khóc thảm thiết. Nhưng nước mắt đau khổ ấy đã bị cơn mưa lấn át mất rồi. May thay, hồi sau, cậu cũng tìm được cái hốc cây nhỏ đủ để ẩn mình trong đêm nay. Thấy cậu cứ nằm thút thít, bác chim cú đang đậu trên cây cũng mủi lòng theo:
– Tiếng khóc của cậu còn ai oán hơn tiếng kêu của tôi nữa đấy. Khóc cái gì mà khóc. Cậu đã quen sống trong sự sung sướng, bảo bọc của cha mẹ, ăn uống không cần phải tự lo. Giờ là lúc cậu nên tự lập, mạnh mẽ đứng lên để khẳng định dòng tộc chúa sơn lâm. Trong khu rừng này có rất nhiều điều nguy hiểm nên ai cũng phải tạo một lớp vỏ bọc mạnh mẽ để tự lo cho mình, chứ không thể cứ nằm đó ủ rũ như cậu được.
– Nhưng con là một đứa trẻ… Con biết phải làm gì bây giờ?
– Tôi biết điều đó. Nhưng rồi ai cũng đến lúc phải đương đầu với chông gai, mới trưởng thành. Cậu cần có đủ bản lĩnh, mạnh mẽ để vượt qua thử thách này. Thôi tôi không khuyên nhiều nữa, cậu ngủ đi cho khỏe. Ngày mai còn nhiều khó khăn hơn cả hôm nay nữa đấy. Ngủ ngon nhé nhóc.
Tiểu Hổ nhắm mắt rồi, mà chỉ để đó. Cậu không tài nào ngủ được. Cứ nghĩ đến ba mẹ là cậu lại ứa nước mắt. Nhưng rồi, vì mệt mỏi, cậu thiếp đi lúc nào không hay…
***
Bình minh hiện lên thật rực rỡ. Sau một đêm mưa tầm tã, sáng ra, cây cối xanh um hơn, trái rừng chín trĩu cành hơn. Chim chóc ca hát vang cả một vùng nghe rất vui tai. Muông thú vội vàng tranh thủ xuống suối uống những ngụm nước mát trong vắt. Trước hốc cây, ai đó đã đặt cho Tiểu Hổ mấy quả rừng thơm bát ngát. Có lẽ là bác cú già tối qua. Mùi hương trái cây đậm vị đến mức kích thích khứu giác của cậu bé. Tiểu Hổ choàng tỉnh, định chộp lấy trái cây thì bà hổ mang chúa xuất hiện khiến cậu khiếp vía rụt chi lại. Hổ mang chúa cất đầu lên, đong đưa thân mình, nói giọng mỉa mai:
– Chao ôi, là con của chúa sơn lâm đây sao? Rồi mi cũng có ngày này. Hôm nay ta quyết phải trả thù cho bằng được, cho cả nhà mi đoàn tụ dưới suối vàng.
Tiểu Hổ ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra, thì vừa lúc ấy bác cú xuất hiện:
– Bà để cho nó yên đi. Nó chỉ là một thằng bé thôi mà.
– Cơ hội ngàn năm có một, dễ gì ta buông tha chứ.
– Bà thử đụng vào nó xem, tôi sẽ đi gọi anh lửng mật tới ngay lập tức.
Nghe đến tên lửng mật, rắn hổ mang chúa kinh hồn. Vì vốn dĩ, con vật ấy là khắc tinh của các loài rắn độc.
– Được thôi, ta bỏ qua lần này. Ông hay lắm, rồi có ngày ta cũng xé xác ông ra thành từng mảnh xơi tái mới hả dạ.
– Khi nào bà mọc được cánh như tôi rồi hãy mơ đến việc đó nhé.
Rắn hổ mang chúa lặng lẽ chuồn đi. Tiểu Hổ cũng chui ra khỏi hốc cây, vươn vai, giương móng, lắc hông cho giãn gân cốt. Suốt đêm cậu nằm chật ních trong khối cây không cục cựa gì được, nên toàn thân đều ê ẩm. Bác cú thấy vậy vội bảo:
– Thôi, cậu ăn sáng đi rồi ra suối uống nước. Nhớ là lựa đoạn nào vắng vẻ kẻo thú rừng gây sự. Ba mẹ cậu mất rồi, đoan chắc rằng cậu chính là đối tượng để họ trút cơn giận dữ đấy. Tránh các lối đi mòn, thưa cây, nhiều dấu chân thú. Chúc cậu may mắn sinh tồn.
Tiểu Hổ cảm ơn bác cú rồi bỏ đi. Lần theo những bụi rậm, cậu cũng mò ra được con suối vắng. Trầm mình xuống dòng suối, cậu cảm thấy khoai khoái vô cùng, tâm lý cũng dần ổn định lại. Nhắm nghiền đôi mắt, cậu mơ về một tương lai xán lạn, ở nơi mà muông thú yêu thương, sống hòa bình lẫn nhau. Đang thả hồn bay bổng thì cậu nghe tiếng kêu cứu gấp gáp và ngày một gần hơn. Mở mắt ra, cậu thấy một bé mèo rừng đang bị dòng nước cuốn đi. Nhanh như chớp, Tiểu Hổ lao đến, đưa miệng gặm nhẹ vào tai bé mèo rồi mang vào bờ. Chỉ trong tích tắc, hai đứa trẻ chơi đùa với nhau rất thân như đôi bạn đã nhiều lần gặp gỡ. Cô mèo mẹ đang hớt hãi tìm con, vừa lúc ấy xuất hiện. Cứ tưởng Tiểu Hổ định ăn thịt con mình, vội lao tới chiến đấu:
– Ôi không! Mẹ ơi, anh ấy vừa mới cứu sống con đấy!
– Cứu con? Hổ mà tốt bụng vậy sao?
– Đúng rồi đó mẹ ạ! Anh ấy suýt bị ngộp nước nữa đấy!
– À, thì ra là vậy! Nếu thế cho tôi xin lỗi cậu. Cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi.
– Cho con chơi với anh Tiểu Hổ, mẹ nhé! – bé mèo xin phép mẹ.
– Không được, con ạ! Cậu ấy là hổ, là chúa sơn lâm ấy. Dù cha mẹ cậu ấy không còn, nhưng bản tánh máu lạnh, hung hãn vẫn tiềm ẩn bên trong cậu.
– Con thấy anh ấy hiền lành mà mẹ, lại vừa mới cứu con. À, mà con cũng từng nghe mẹ nói mèo và hổ có họ hàng nữa đấy. Hay mẹ cưu mang anh ấy nhé?
– Nguy hiểm lắm, con ơi!
– Đi mà mẹ! Mình sẽ cảm hóa anh ấy nha mẹ! Anh Tiểu Hổ, nói gì cho mẹ em tin đi.
Sau khi ba mẹ mất, cậu bé trở nên trầm tính và ít nói. Nhưng đứng trước nguy cơ phải sống lang thang trong rừng, cậu buộc lòng lên tiếng với vẻ rụt rè:
– Dạ… Dạ thưa cô, con hứa sẽ cố gắng sống tốt, điều tiết sự hung hăng lại ạ! Khi nào tìm được một cuộc sống độc lập, con hứa sẽ dọn đi sớm…
Mèo mẹ nghe Tiểu Hổ lên tiếng có vẻ xiêu lòng, nhưng còn đôi chút phân vân. Thực ra cô cũng rất thương xót trước những hoàn cảnh mồ côi, nhưng đây lại là trường hợp đặc biệt…. Cô tự vấn: “Biết đâu mình và con sẽ cảm hóa được nó, sống tốt với muông thú. Trông nó cũng hiền lành, biết giúp đỡ thú rừng, lại ăn nói lễ phép… Mà cho dù nó có bản tính nanh vuốt cũng là quy luật tự nhiên thôi. Khu rừng này đang loạn cả lên vì không ai quản, chẳng phải rất cần một chúa sơn lâm hay sao? Thôi thì ta giúp được ngày nào hay ngày ấy vậy… ”.
Nghĩ thế mà cô mèo mẹ quyết định:
– Thôi chúng ta đi về nhà làm bữa trưa nào.
– Chúng ta? – bé mèo tự hỏi – Vậy là mẹ đồng ý cho anh Tiểu Hổ về nhà mình rồi hả mẹ?
– Đúng vậy! Nhưng mà này cậu bé, phải cố gắng hơn nữa nhé!
Tiểu Hổ mừng rơn, cúi đầu cảm ơn hai mẹ con nhà mèo rối rít. Rồi cả ba thong thả ra về, mang theo ba ước mơ trên suốt đoạn đường dài.
Đặng Trung Thành (ĐSHĐ-100)