Tính cha rất kỹ lưỡng. Từ cách ăn, mặc, cho đến những sinh hoạt thường nhật. Nhớ hồi còn niên thiếu, con cảm thấy rất bực mình vì cái tính quá kỹ lưỡng ấy. Mỗi sáng ngủ dậy, cha bắt con phải xếp mùng, mền cho ngăn nắp, đẹp mắt. Con lười, lại vụng về, cố cuộn lại cho nhanh thì cha lắc đầu bảo: “Như vậy là không được. Con phải xếp cho chỉnh tề để tập thành thói quen. Hồi đó cha cũng như con, nhưng khi vào quân đội, được huấn luyện nghiêm túc nên giờ việc gì cũng biết làm và làm rất chuẩn…”. Nói rồi cha dạy con xếp sao cho khéo. Cha giải thích: “Không phải xếp ngăn nắp là mất thời gian, mà do con không biết cách làm thôi. Hãy tập làm, rồi sẽ quen thôi, con ạ”. Không riêng gì con, mà các chị gái luôn bị cha nhắc nhở vì xếp mùng còn vụng về.
Những chiếc nồi dính đầy lọ nghẹ. Mẹ và các chị chùi bằng tất cả những dụng cụ trấu, bùi nhùi, xơ mướp vẫn không sao sạch được. Nhưng qua tay cha, nó sáng ngời, bóng loáng, chẳng còn một vệt đen nào. Đồ cha mặc không bao giờ để mẹ giặt, vì cha cho rằng chưa đủ sạch. Cha giặt rất kỹ, các điểm trên quần áo ố vàng đều bị đôi tay cha đánh bật. Nhìn cách cha xếp đồ vào túi mỗi khi đi việc xa, đẹp và tươm tất hơn những người thợ may. Vườn cây ăn quả khá rộng, nhưng đôi tay cha dọn sạch không còn cọng cỏ rác nào. Đẹp như khoảng sân trước nhà. Những lần xịt thuốc, bón phân cho rau, cây ăn quả nhằm diệt sâu bọ, cha luôn cẩn thận ghi một biển báo để mọi người tránh lại gần và không nên hái ăn.
Những đôi dép trong nhà lúc nào cũng được cha mang đi chà rửa sạch sẽ và sắp xếp một hàng dài ngay ngắn. Nhất là dép của cha mang, không khi nào cũ (chỉ có mòn) và luôn trong “tư thế” theo chiều bàn chân khi nằm ở giường. Con nhớ hồi cấp ba, có lần thức dậy chạy tìm đôi giày để học tiết thể dục mà chẳng thấy đâu. Một hồi sau cha từ chợ mang đôi giày mới về đưa cho con rồi nói: “Giày kia rách hết rồi, sao không nói với mẹ cha? Hừng sáng cha đem giặt và phơi rồi, để cha cất làm kỷ niệm”. Thì ra sáng giờ cha đạp xe ra chợ làng để mua cho con đôi giày thể dục mới. Và con thật ngưỡng mộ khi đến tận giờ, đôi giày cũ kỹ ấy vẫn còn nằm trong tủ để đồ…
Khi lên thị thành sống độc lập, con bắt đầu phát huy cái tính kỹ lưỡng và trở nên thói quen. Giờ con mới hiểu cái sự kỹ tính của cha không những giúp ích cho những sinh hoạt thường nhật mà nó còn tập cho con tính kỹ lưỡng trong công việc, biết từ tốn, cân nhắc, khi làm bất cứ việc gì, sống có trách nhiệm với xã hội. Mẹ bảo: “Lúc về sống với cha, mẹ cũng cảm thấy khó chịu về việc này, vì cha kỹ tính quá mức. Nhưng giờ mẹ đã quen với điều đó, vì mẹ học được nhiều điều hay từ cha các con. Nhờ thế mà mẹ cũng chỉn chu hơn trong việc làm dâu, làm mẹ”.
Nguyễn Hàng Duy {ĐSHĐ-144}