Khi trong tâm tôi có sự chán chường, nó náo loạn căn nhà của tôi! Nó đá bay cái này, đạp đổ cái kia. Nó gây hấn với người này, gây sự với người kia. Nó giận dỗi, trách móc những mối quan hệ xung quanh tôi. Nó muốn chấm dứt cái này, nó muốn chia rẽ cái kia. Nó rơi vào trạng thái cực đoan, gồng cứng, giòn tan!
Tôi vật vã với trạng thái tâm đó, nó làm tôi suy kiệt và thế là tôi buông tay, để nó làm gì thì làm. Tôi mệt nhòai để nó sai khiến, nó quay quắt làm hắt hiu con người tôi.
Đằng sau sự chán chường, còn có một đám em út của nó, tụi nó là cô đơn, là tuyệt vọng, là hụt hẫng, là tổn thương, là đợi mong, và nhiều đứa nữa… Tôi dần nhận ra. Tôi thấy thương tụi nó… chỉ là thương thôi, thương thôi… tôi không biết phải làm gì cả.
Tôi không thể tách rời khỏi tụi nó, cũng không thể bỏ đi. Đôi lúc tôi cố đem một đứa khác to con hơn tới để nói chuyện lấn át tụi nó. Đôi lúc là những thú vui ngắn hạn, hào hứng và nhiệt huyết cao trào. Mấy đứa này to con với giọng nói ồm ồm. Kiểu như con voi ngồi trong căn phòng. Mấy đứa kia thì ngồi im re một lúc. Tuy nhiên đám to con này không ở lâu, tí xíu là tụi nó đi làm việc khác, chẳng ở lâu với tôi được.
Thế là tôi phải quay trở lại, nhìn đám nhóc chán chường kia. Tôi thở dài và bất lực. Tôi khóc, khóc trong đám vụn vỡ, bất toàn đó, tôi ước có ai cứu lấy tôi, giúp tôi vượt khỏi cảnh trói buộc này.
Và tôi đủ rõ ràng để nhận biết, không một ai ngoài tấm thân này, có năng lực giúp tôi vượt qua, dù là Đức Phật hay Sư Ông! Đây là chặng đường tôi phải tự đi, tự đi một mình!
Tôi từ bỏ sự chống đối, sự chối bỏ tụi nó, tôi thấy mình là tụi nó, tụi nó là mình, tôi không còn muốn bỏ chạy, tôi đau thương ôm lấy tất cả. Những gì bất như ý, những trạng thái tâm cáu gắt hay chán chường.
Tôi chấp nhận sự bất toàn trong tôi. Tôi thương lấy mình. Tôi là một người bình thường… và tôi an!
Liên Anh {ĐSHĐ-142}


















































