Thân gửi các em Oanh Vũ!
Lâu rồi chị không về sinh hoạt với gia đình và thăm các em! Các em thế nào, có an lành cả không? Bé Diệu Ân, Diệu Hạnh, Diệu Phước đã thành thiếu nữ chưa nhỉ? Các em! Mùa đông lại về, mùa cuối của một năm. Mùa đông được người ta nghĩ đến trong tâm thức là tuyết rơi, là những cơn gió se sắt ùa về làm lạnh cả đất trời, khiến toàn thân tê cóng. Đó là hiện tượng mùa đông của các nước châu Âu, châu Mỹ… và một số nước châu Á. Ở nước ta, mùa đông không như vậy. Mùa đông của Việt Nam không có tuyết bay bay như Paris lạnh lẽo, hay Nhật Bản mộng mơ… cũng không có người tuyết và núi tuyết.
Ở đây, khi ngọn gió thu nhè nhẹ đi qua thì gió mùa đông bắc tràn về, làm khí trời trở nên se lạnh. Trời Sài Gòn lúc này, ban ngày thì ấm áp, thỉnh thoảng có những cơn mưa lất phất, rơi rơi làm hồn ta mộng mơ về một nơi xa xăm nào đó… nhưng đêm về thì lạnh ngọt, cái lạnh nhẹ nhàng len lỏi qua làn áo, đi sâu vào xương tủy, làm cho ta cảm thấy buốt giá tận tâm can.
Các em biết không, mùa này ở miền Bắc, các cụ già phải đeo lon lửa trước ngực để khỏi bị cóng, gọi cho vui miệng là “lò sưởi mi ni di động”. Có những cụ do tuổi già sức yếu đã chết chỉ sau một đêm trời trở lạnh. Có năm người ta phải giăng mùng, đắp chăn sưởi ấm cho những chú trâu, bò… để chúng không bị chết vì lạnh. Cái lạnh của mùa đông thật đáng sợ phải không các em? Nhưng đó chỉ là mùa đông của sinh học, của thời tiết, là sự luân hồi chuyển động của vòng xoay trái đất, đi qua các quỹ đạo, tạo ra bốn mùa: Xuân, Hạ, Thu, Đông. Và cũng để chúng ta biết rằng một năm nữa đi qua, ta lại thêm tuổi mới.
Đó là khái niệm mùa đông về phương diện thời tiết. Qua đây, điều chị muốn nói với các em là mùa đông của những tâm hồn đơn lẻ, mùa đông trong cái nhìn của một đôi mắt bất thiện cảm, hay mùa đông qua ngữ điệu của một người đối với một người… Những mùa đông ấy đáng sợ biết bao. Mùa đông sẽ kéo về trong căn phòng ấm áp, khi cô bé đón sinh nhật một mình, đơn độc với hoa và nến, ba mẹ không bên cạnh vì bận “xã giao, đối tác”, dù đã có ổ bánh kem ba tầng thơm ngọt trước mặt. Có chăng người bạn đồng hành với cô bé, chính là những giọt “hoa tuyết” mằn mặn rơi rơi. Hay mùa đông sẽ chợt về trong căn nhà đầy chật người, nói cười rộn rã… nhưng có một tâm hồn đang bị buốt giá bởi mọi người mãi vui mà “quên” đi sự hiện hữu của mình. Đó là những mùa đông kéo dài nhất, có thể là ngày này qua tháng nọ, có thể dài bất tận, có thể giết lần giết mòn tâm linh và thể xác con người!
Nhưng cái gì cũng có pháp đối trị cả. Với mùa đông của khí trời, chỉ cần ta mặc thêm áo ấm, choàng khăn cổ, mang bao tay, đi tất,… Còn mùa đông của tâm hồn thì sao hả các em? Nếu biết cách, ta sẽ trị được cái lạnh này một cách hữu hiệu đó các em ạ! Phương thuốc để chữa khỏi bệnh này mọi người có, chị có, các em cũng có. Đó là liều thuốc của sự tha thứ, lòng vị tha, hiểu và thương trong cuộc sống hằng ngày đối với những người xung quanh ta.
Một nụ cười thật trìu mến, một ánh mắt thân thương và lời nói chân tình sẽ giúp cho một người đang mặc cảm bởi lỗi lầm cảm thấy nhẹ nhàng hơn, an vui hơn, hoặc có thể tiếp sức cho họ đứng lên, tu sửa và trở thành người tốt. Hay khi ta nhẹ nhàng đến bên người thân của mình, nắm tay họ và nở nụ cười tươi, chân thành hỏi han và quan tâm, chừng đó thôi cũng khiến họ ấm lòng. Ngay lúc ấy, quả tim trong lòng ngực sẽ thắt lại, đột ngột co bóp mạnh. Và tiếp theo là những dòng lệ hạnh phúc, ấm áp tuôn trào. Mọi thứ như vỡ òa sau bao ngày dồn nén trong lặng thinh. Các em của chị! Cuộc sống của con người cũng giống như thời tiết, cũng có “bốn mùa” xoay quanh, nhưng chúng không cố định về mặt không gian và thời gian. Đó là: vui, buồn, sướng, khổ. Nó cứ đến rồi lại đi không báo trước. Nó song hành cùng ta suốt cả kiếp này.
Các em ạ! Sẽ thật vô nghĩa và nhàm chán khi ta cứ chạy theo ngoại cảnh. Chúng ta sẽ không thể nào thành công trong cuộc đời này nếu không biết cách điều phục thân tâm mình. Hãy là:
Nhành mai của mùa Xuân
Cánh sen hồng mùa Hạ
Đóa cúc vàng mùa Thu
Hoa tuyết trắng mùa Đông
ung dung tự tại trong cuộc đời nhé, các chú chim non của chị!
Diệu Vân (ĐSHĐ-005)