Chị Lan hớn hở đặt đóa hoa hồng vào chậu. Trong bếp, mẹ chồng chị đang bày biện vật liệu để nấu các món ăn đặc biệt. Bà là một đầu bếp giỏi một thời nên khi có đám tiệc, các món ăn trong nhà đều do bà bày vẽ. Chị Lan nấu ăn cũng tương đối khá, nhưng nếu so về kinh nghiệm thì còn thua xa mẹ chồng. Vì vậy mà bà muốn tự tay mình nấu nướng để bữa tiệc ngon miệng, niềm vui trọn vẹn. Còn ngày thường, bà nhường phần nữ công gia chánh cho con dâu quán xuyến.
Nay là đêm Trung Thu. Năm nào cũng vậy, cứ hễ đến ngày Rằm tháng Tám âm lịch là gia đình chị Lan lại bày tiệc. Nói tiệc tùng linh đình thì hơi hoành tráng chứ thật ra chỉ có 6 thành viên trong gia đình. Dù vậy bữa cơm đêm Trung Thu vẫn là bữa tiệc ấn tượng nhất. Ba chồng chị Lan ra lệnh, dù có đi đâu, ở đâu, làm gì thì đêm Trung Thu cũng phải về chung vui với gia đình. Đây chẳng những là dịp gia đình đoàn viên, ngồi phá cỗ, mà còn là lúc để mọi người chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống. Dù gặp mặt nhau thường ngày, nhưng do vợ chồng chị Lan bận quá nhiều việc nên không có thời gian để trò chuyện cùng ba mẹ và hai con của mình. Nhiều lần anh Quân, chồng chị Lan, đề nghị với ba mẹ tổ chức bữa tiệc trong đêm giao thừa cho có nhiều ý nghĩa. Vả lại ngày Tết ai cũng rảnh rang, dễ ngồi lại tâm sự. Ông thì không nghĩ vậy. Tết nhất là ngày của niềm vui, đón lấy hạnh phúc, may mắn nên ông không muốn có bất kỳ cuộc trò chuyện căng thẳng nào dù là nhỏ nhặt. Với lại ông hài hước bảo rằng: “Tổ chức vào đêm Trung Thu cho cuộc sống tươi trẻ như con nít. Ba không muốn dồn nén cảm xúc đến cuối năm, dễ làm con người bị ức chế rồi cả nhà sinh ra mâu thuẫn lớn. Điều đó rất dễ làm cho tam đại đồng đường tan vỡ… ”.
Những gia đình hàng xóm nhìn vào nhà chị Lan đều trầm trồ khen ngợi, ngưỡng mộ. Ai cũng ao ước có được bữa cơm đêm Trung Thu ấm cúng, dù là đạm bạc nhưng không được. Vì công việc, vì gia cảnh, vì… đủ thứ lý do mà họ có một cái Tết Trung Thu như ngày bình thường. Cũng đèn lồng, cũng bánh dẻo, bánh nướng, cũng đốt nến nhưng nó nhạt thếch và vô vị. Vì vậy, trong xóm ai cũng thần tượng gia đình chị Lan. Cho nên, vào những mùa Trung Thu, trước sân nhà chị Lan có rất nhiều trẻ con kéo đến. Bọn trẻ đến chung vui với con chị và muốn được nhận quà. Ba chồng chị hay phát quà bánh cho con nít. Ông xem đó là niềm vui cuối đời. Dù chỉ là mấy viên kẹo, những chiếc bánh dẻo nhỏ xíu nhưng bọn trẻ rất thích thú. Chúng mến ông và xem ông là người bạn lớn tuyệt vời.
Những món ăn đậm đà hương vị Việt đã được dọn ra bắt mắt. Chị Lan ra cửa gọi con vào rửa tay để dùng cơm. Hai đứa trẻ trông ngóng ba về đến độ lồng đèn tắt ngấm nến tự bao giờ không hay. Bọn bạn đã về nhà theo lệnh ba mẹ. Chỉ còn hai cô công chúa của chị Lan ngồi ì trên bậc tam cấp trước hiên nhà mặt xụ lại vì ba chưa về:
– Sao ba chưa về vậy mẹ? Hay là ba bận việc làm suốt đêm không về được?
– Ba sẽ về liền. Mẹ mới gọi điện cho ba, 15 phút nữa sẽ có mặt tại nhà. Hai con vào nhà rửa tay nhanh rồi ngồi vào bàn ăn.
Hai đứa trẻ yên tâm, vội vàng chạy vào nhà với vẻ mặt hớn hở. Vì chúng nghĩ sắp được ba tặng quà:
– Em nghĩ ba sẽ mua cho em một con cá sấu nhồi bông thật to.
– Còn chị thì nghĩ ba mua một con búp bê Barbie xinh đẹp.
– Cá sấu đẹp hơn…
– Búp bê đẹp hơn mà…
– Còn mẹ thì nghĩ hai con sẽ bị ăn đòn vì tội cãi nhau…
Hai cô công chúa chù ụ bước vào nhà tắm rửa tay. Ngoài sân có tiếng kèn xe, tưởng chồng về, chị Lan chạy ra mở cửa. Hóa ra đó chỉ là khách đi đường. Đã 15 phút trôi qua rồi mà chồng chị vẫn chưa về. Các thành viên đều có mặt đầy đủ trên bàn ăn và chỉ chờ mỗi anh Quân về là nhập tiệc. Mẹ chồng chị Lan nôn nóng:
– Con gọi lại cho nó thử xem sao?
– Điện thoại khóa máy rồi mẹ ạ! Có lẽ máy anh ấy hết pin.
– Hết pin sao được. Sáng nay mẹ thấy nó sạc pin cơ mà. Hay là nó la cà với đám bạn rồi tắt nguồn vì sợ làm phiền? Chậc, con với cái…
Ông ba chồng lên tiếng:
– Ta đợi thêm vài phút nữa coi sao. Năm nào nó cũng nhớ ngày này mà. Ba nghĩ nó xã giao với bạn bè rồi tranh thủ về liền thôi.
Lại 15 phút nữa trôi qua. Các món ăn trên bàn đã nguội lạnh. Nến trên bàn sắp tàn. Hai đứa trẻ vừa đói vừa buồn ngủ, mắt cứ lim dim mà miệng thì nuốt nước miếng ừng ực. Căn phòng bắt đầu lạnh nhạt. Mẹ chồng bảo chị Lan:
– Thôi con cho hai đứa nhỏ ăn rồi đi ngủ. Chắc nó ăn nhậu tới khuya mới về, hơi đâu mà chờ.
Ba chồng thì mặt nóng ran, xô ghế ngã định đứng lên đi về phòng nằm. Vừa lúc ấy anh Quân xuất hiện với bộ dạng… cái bang. Người anh lấm lem dầu nhớt, chỉ kịp chào mọi người rồi chạy vào nhà tắm vệ sinh. Khi yên vị chỗ ngồi, anh xin lỗi mọi người vì chiếc xe trở chứng, nằm đường, buộc lòng phải đón xe ôm về. Vì quá vội vàng nên chiếc điện thoại anh móc ra định gọi về cho chị Lan thì rơi xuống đất vỡ tan tành. Mọi người nghe anh kể mà rơi nước mắt, vội bù đắp sự hiểu lầm bằng nhiều câu xin lỗi. Hai cô công chúa dù không có quà của ba nhưng rất vui. Chúng gắp thức ăn cho anh Quân đầy chén khiến anh choáng ngợp. Trời đã quá khuya nhưng ngôi nhà vẫn hào sảng tiếng cười. Dù bữa ăn nguội lạnh nhưng lại ấm áp tình cảm của mỗi thành viên.
Nguyễn Vũ (ĐSHĐ-132)
Sc Huệ Pháp diễn đọc