(Nhân ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam)
Không biết từ bao giờ tôi đã yêu thích công việc báo chí, có lẽ từ những bài viết ngắn gọn thời học sinh được đăng trên trang “Măng non” của báo Sài Gòn Giải Phóng (Hoa văn), hay là từ khi tham gia nhóm “Phóng viên học đường” (tiền thân của CLB Phóng viên trẻ thuộc NVH Thanh niên TP. Hồ Chí minh), bắt đầu làm quen với những bài tin phóng sự học đường đăng trên mục Thông tấn xã học đường của báo Hoa học trò. Hay là từ khi được Tuyển tập thơ văn Phượng Hồng thuộc Nhà xuất bản Đồng Nai mời phụ trách CLB sáng tác Thành phố Hồ Chí Minh. Nhưng đáng tiếc đó chỉ là những kỷ niệm khó phai của một thời áo trắng, tất cả đều phải gác lại, nhường bước cho cuộc sống thực tế cơm áo gạo tiền khi tốt nghiệp ra trường. Không thể tiếp tục sống những ngày mơ mộng, đành phải nhường bước cho những công việc văn phòng tẻ nhạt đổi lấy đồng lương nuôi sống bản thân, nhưng ngọn lửa báo chí không hề lụi tàn trong trái tim tôi.
Trong Kinh Phật từng nói: Tất cả mọi việc đều không thoát khỏi một chữ “duyên”. Khi hội đủ duyên lành, được anh Kim Anh, thiết kế Đặc san Hoa Đàm, gợi ý hỏi tôi có hứng thú làm trang web cho một tờ báo Phật giáo không, không cần suy nghĩ, tôi đã nhận lời.
“Đặc san Hoa Đàm – Tiếng nói của Nữ giới Phật giáo Việt Nam”, đó là thông tin những gì tôi biết được khi đảm nhiệm vai trò webmaster, sau bao tháng vừa làm vừa học, tôi như một em bé sơ sinh khi được tiếp xúc với những từ chuyên môn nào là: An cư Kiết hạ, Đại giới đàn… Nó càng khơi gợi tinh thần học hỏi của một “cựu cộng tác viên báo chí”.
Tháng 01/2018, hội đủ duyên lành, được Ni sư Như Nguyệt đồng ý, tôi lại khoác balô lên đường công tác, về với Mỹ Tho, Tiền Giang viết bài về Ni sư Tịnh Nghiêm mở trường mẫu giáo miễn phí cho học sinh nghèo, trên đường công tác, biết bao phấn chấn cũng như hồi hộp của buổi đầu cầm bút chợt ùa về, tuy trong khi trò chuyện cùng Ban Giám hiệu trường không ít lần lạc đề sau bao năm bỏ nghề, cũng may có thể cho ra đời bài báo “Mỹ Tho – có một ngôi trường như thế” đăng trên Hoa Đàm số 53 bài báo ra mắt của tôi với độc giả Hoa Đàm.
Mùng 6 Tết Mậu Tuất, khi đến chúc Tết Ni sư Như Nguyệt, được Ni sư phân công tham dự khóa tụng của Phân ban Ni giới Thành phố trong Pháp hội Dược Sư tổ chức tại Việt Nam Quốc Tự, lần đầu tiên tham dự sự kiện trọng đại trong quá trình cầm bút, vừa mừng vừa lo, sợ không thể hoàn thành trọng trách được giao.
Và như thế, vừa làm vừa học hỏi, thấm thoát một năm, kể từ ngày tôi gia nhập đại gia đình Đặc san Hoa Đàm, một năm trôi qua, biết bao kỷ niệm khó quên, bao chuyến công tác, bao kỳ tác nghiệp, bao lần post bài gặp phải sự cố máy tính, tất cả không là gì so với 6 năm của Đặc san Hoa Đàm, nhưng đó như là những cơn mưa cam lộ giúp cho tôi, một mầm non trong vườn hoa báo chí, nguyện góp chút công sức làm cho vườn hoa càng thêm rực rỡ như trong câu thơ mà Ni trưởng Thích Nữ Như Như thân thương gửi tặng cho Hoa Đàm:
“Ngàn năm sen nở dịu êm
Ngàn năm báo chí vươn thêm Hoa Đàm”.
Vân Phàm (ĐSHĐ-057)