Phàm, đã thấy đạo rồi mới tu, Tu rồi sau đó mới chứng. Con đường này ngàn Thánh cùng đi, lý luận này ngàn xưa không đổi. Nhưng thấy đạo há dễ lắm sao?
Nếu y theo Giáo thừa ắt được mở mang Kiến giải, nếu y theo Tông môn ắt thấu suốt được cửa Huyền, sau đó mới luận giải về việc tu. Nếu không y theo vậy mà nhắm mắt tu càn, không có sự đắn đo lựa chọn, ắt khó tránh khỏi đối đầu với sự không thông, rất dễ rơi vào hầm hố vậy!
Chỉ có pháp môn Tịnh độ thời chẳng như vậy. Từ đây đến Tây Phương, hơn mười vạn ức cõi Phật, có thế giới tên là Cực Lạc, cõi nước đó có Phật hiệu A Di Đà hiện đương nói pháp, chỉ cần phát nguyện thọ trì danh hiệu Ngài, tức được vãng sanh. Cảnh giới này là chỗ thấy biết của Phật, chẳng phải như chỗ thấy biết của bên Tam thừa Hiền Thánh, chỉ cần tin sâu lời Phật dạy, y theo đây phát nguyện thọ trì danh hiệu Phật, tức là dùng Tri kiến của Phật làm Tri kiến của mình, chẳng cần riêng cầu cửa nào khác để được chứng ngộ!
Tu theo pháp môn khác ắt phải ngộ giải rồi sau mới y pháp mà tu tập, nhiếp Tâm thành Định, nhơn Định phát Huệ, nhơn Huệ mà đoạn trừ Hoặc nghiệp. Chỗ phát Huệ cũng có hơn kém, chỗ đoạn trừ Hoặc nghiệp cũng có cạn sâu, sau đó mới biết còn thối chuyển hay không còn thối chuyển. Riêng về pháp môn Tịnh độ, chỉ dùng tâm tin tưởng phát nguyện thọ trì danh hiệu Phật đến “Nhứt tâm bất loạn”, tức là đã thành công lớn trên bước đường Tịnh nghiệp, thân sau nhất định được vãng sanh. Một khi đã vãng sanh rồi thì vĩnh viễn không còn thối chuyển nữa.
Lại như, nếu tu pháp môn khác, thì trước phải sám hối những nghiệp chướng hiện tại của mình. Nếu không sám trừ, tức nhiên trên đường đạo hay bị chướng ngại, dù có tinh tấn tu tập cũng không có kết quả.
Trái lại, người tu Tịnh nghiệp, còn đeo mang nghiệp vẫn được vãng sanh, chẳng phải sám trừ nghiệp chướng, chỉ cần chí tâm một câu niệm Phật. Một câu niệm Phật có thể diệt trừ tám mươi vạn kiếp sanh tử trọng tội. Nếu tu theo pháp môn khác thì phải đoạn trừ phiền não, Kiến hoặc, Tư hoặc chưa đoạn hết, thời Phần Đoạn sanh tử chẳng chấm dứt được. Như vậy, chẳng thể nào ra khỏi sanh tử được. Chỉ có tu Tịnh nghiệp mới ra khỏi ba cõi, chẳng cần đoạn trừ phiền não, từ đây đồng sống nơi Tịnh độ, đời khác cũng đồng ở cõi Tịnh độ, chỉ có một đời mà được sanh về Tịnh độ.
Khi đã sanh về Tịnh độ rồi, thì những tội lỗi căn bản của sanh tử vĩnh viễn đoạn trừ, thường được thấy Phật, thường nghe chánh pháp, y thực chỗ ở tự nhiên có sẵn, rừng cây chim nước thảy đều nói pháp, cùng với tất cả chư Thượng Thiện nhân đồng ở chung một chỗ, đều viên chứng Tam thừa Bất thối, chỉ có một đời liền được bổ xứ làm Phật.
Thế thời tu theo pháp môn Tịnh độ, trước tiên phải cầu vào được cửa này, sau đó chẳng đợi phát huệ, chẳng phải sám hối nghiệp chướng, chẳng cần đoạn trừ phiền não. Chỉ có con đường này là rất cần yếu, rất thẳng tắp, rất rộng lớn, rất rốt ráo. Ngay đây liền được chứng nhập. Người học đạo cần phải dụng tâm chín chắn lựa chọn, không nên xem thường bỏ qua, làm mất sự lợi ích lớn lao vậy!
TKN. Như An (dịch)
(trích trong quyển Mộng đông thiền Sư di tập)