Giữa dòng chảy vô thường của cuộc đời tu học, hôm nay, trong khoảnh khắc tĩnh lặng giữa mái già lam Học viện – nơi nuôi lớn chí nguyện xuất trần của biết bao Tăng Ni trẻ – con xin được thay mặt toàn thể Ban Thị giả Ni, thành kính dâng lên Ni Sư Như Nguyệt (Huê Lâm) đôi dòng cảm nghĩ chân thành, như một nén tâm hương dâng lên bậc Thầy khả kính, người đã gieo mầm đạo giữa những tháng năm lặng thầm.
Ngày ấy, con bước chân vào Học viện với biết bao bỡ ngỡ. Tâm con hãy còn ngây ngô, chỉ mong tìm một chốn bình yên để lặng lẽ tu học, không mong tiếp xúc quý Ngài. Thế mà… Như một nhân duyên được sắp đặt, con được chọn – hay đúng hơn là bị “bắt” làm thị giả.
Lúc ấy, lòng con trĩu nặng những hoài nghi: Tại sao là con? Con sẽ làm được gì? Con sợ mình làm phiền quý Ngài, sợ không đủ tinh tế, sợ bị quở trách. Nhưng rồi, với ánh mắt từ hòa xen lẫn uy nghiêm, Sư đã dạy con bài học đầu tiên – không bằng lời, mà bằng sự trao gửi niềm tin.
Thành thật mà nói, lúc ấy con không hề mong muốn. Trong tâm còn chất chứa nhiều sợ hãi, ngại ngần, thậm chí khước từ. Con chưa từng nghĩ mình đủ năng lực để làm thị giả – một vị trí tưởng như nhỏ bé nhưng lại là mắt xích quan trọng giữa hành trì cá nhân và trách nhiệm đại chúng. Nhưng Ni sư, với cái nhìn sâu sắc, đã thấy được nơi con điều mà chính con chưa hề nhận ra. Người giao phó, Người dìu dắt – không ồn ào, không khoa trương, mà âm thầm như dòng nước chảy về nguồn.
Thời gian trôi, từng bước chân con đi trong vai trò thị giả cũng là từng bước chạm vào nội tâm chính mình. Nhờ được gần gũi quý Ngài, dưới sự chỉ dạy của quý Sư, con học được cách buông bỏ ngã mạn, học được tinh thần “vô ngã vị tha”, học được cách làm việc trong im lặng, công phu trong chánh niệm, và phụng sự như một sự hành trì. Mỗi lời Sư nhắc, mỗi ánh nhìn,… đều là những pháp thoại không lời, là ngọn đèn lặng thầm soi rọi vào tâm thức chúng con.
Từ những ngày đầu còn lóng ngóng, qua từng bước chân hầu cận, từng ánh nhìn dõi theo, con dần học được điều mà sách vở không thể dạy: Đó là sự nhẫn nại, là tinh thần phục vụ vô ngã, là hạnh nguyện âm thầm mà cao quý của người thị giả. Con học được cách lắng nghe sâu – không chỉ lời nói, mà cả những khoảng lặng. Con học được cách quan sát – không chỉ cử chỉ, mà cả tâm trạng trong từng bước chân. Và con hiểu rằng, để làm một người thị giả không phải chỉ là người “phụ giúp” mà là người “đồng hành trong chánh niệm”, là chiếc bóng yên ả bên Thầy – không phô trương, không vọng tưởng, mà thấm nhuần từng giây phút hiện tiền.
Thời gian cứ thế trôi. Con dần yêu quý công tác này lúc nào không hay. Từ bị “ép buộc”, con đã học cách “tự nguyện”. Từ sợ hãi, con chuyển hóa thành kính trọng. Từ muốn trốn tránh, con lại mong được gần gũi mãi bên quý Ngài.
Cho đến hôm nay, ngày Sư lựa chọn dừng lại công tác Quản viện Ni, để bước đi trên con đường phụng sự khác, dẫu biết vô thường là lẽ tất nhiên, nhưng trong lòng chúng con vẫn cảm thấy tiếc nuối. Điều còn lại là bóng dáng của một bậc Thầy đã gieo vào lòng người học trò những hạt giống của Giới – Định – Tuệ bằng chính cuộc đời thanh tịnh và đạo hạnh của mình.
Hôm nay, với tư cách là một thị giả – người đã từng được Sư trực tiếp chỉ dạy, và thay mặt cho tất cả chị em trong ban từ quá khứ đến hiện tại, con xin cúi đầu đảnh lễ tri ân. Xin tri ân những năm tháng Sư đã hy sinh thời gian, sức lực và tâm huyết để giữ gìn, uốn nắn, chỉ dạy chúng con, thành kính tri ân Ni sư đã từng nâng đỡ, dìu dắt, và trao truyền cho chúng con không chỉ là công việc, mà là một pháp tu – pháp tu của sự nhẫn nại, khiêm cung và tỉnh thức. Nguyện cầu mười phương chư Phật gia hộ cho Ni sư pháp thể khinh an, đạo quả viên thành, mãi là bóng mát cho hàng hậu học nương tựa, và tiếp tục truyền trao ngọn lửa Bát Nhã cho thế hệ Ni trẻ mai sau. Chúng con nguyện khắc ghi trong lòng ba chữ: “TÌNH – THẦY – THỊ”. Dẫu đời tu có đi đến đâu, cũng xin gìn giữ làm hành trang cho con đường phía trước. Xin cảm niệm công hạnh của Ni sư không chỉ là một người lãnh đạo Ni chúng, mà là một người Mẹ, người Thầy, người dẫn đường trên những bước đầu xuất trần của chúng con.
Cẩn bạch trong niềm tri ân sâu sắc!
Trung Nhiên (ĐSHĐ-142)