Cách đây hơn hai ngàn năm, xã hội Ấn Độ phân chia thành bốn giai cấp rõ ràng. Hai giai cấp dưới bị hà hiếp khắc nghiệt. Từ bao đời, bao nhiêu thế hệ con cháu của họ, ra đường chẳng dám nhìn lên. May mắn thay! Trong đêm dài tối tăm ấy, có một vì sao xuất hiện, một cánh hoa đàm đã nở để cứu độ sinh linh. Đó là vị vĩ nhân Tất Đạt Đa. Ngài đã giáng trần, đem lại sự bình đẳng cho mọi người. Ngài dạy rằng: “Không có giai cấp con người khi máu cùng đỏ, nước mắt cùng mặn”.
Còn sự vui mừng nào hơn, khi một vị Thánh xuất hiện vào đời, như mặt trời mùa Đông phá tan bao rét mướt, giá lạnh. Cõi Ta bà từ nay được gội nhuần mưa pháp, chúng sanh được uống những dòng sữa pháp ngọt ngào thanh khiết. Như Lai đã vực dậy bao mảnh đời bất hạnh, như Ngài Ưu Ba Ly là một người thợ cạo, cố công tu tập, cũng đắc Thánh quả và được Đức Thế Tôn ấn chứng, cho vào hàng Thập Đại Đệ tử với danh hiệu “ Trì Luật đệ nhất”, như Tôn giả Ni Đề xuất thân là người gánh phân mướn,… Còn và còn rất nhiều vị xuất thân từ hạng bần tiện nhất trong xã hội thời bấy giờ. Vui mừng nào kể, khi Thái tử Tất Đạt Đa giáng trần, xuất gia thành Chánh quả. Từ loài hữu tình như vạn loại hàm linh, từ loài vô tình như trời, mây, non, nước, cỏ, cây, hoa, lá, đều gội nhuần ân pháp vũ.
Cỏ cây chờ Thánh gọi hồn
Đợi Ngài Chánh giác Bổn tôn cứu đời
Hào quang tỏa khắp muôn nơi
Tỳ Ni viên ấy, một thời sử ghi.
Như những con sóng bạc đầu trườn lên hung hãng như đang rình rập, vồ bắt những con mồi, trong cõi Ta Bà ngũ trược ác thế này, biết bao nhiêu khổ lụy, đang cuốn trôi con người vào vòng xoáy thác loạn. Tài, sắc, danh, thực, thùy, là những miếng mồi hấp dẫn lôi kéo con người trong vòng luân hồi sanh tử, từ kiếp này đến kiếp khác, chẳng có ngày kết thúc, khác nào những mắt xích, không có đầu mối, cũng không có chỗ tận cùng. Đức Thế Tôn đã vận dụng bốn muôn tám ngàn pháp môn, để cứu khổ chúng sanh bằng nhiều hình thức. Ngài đã dùng ngọn đuốc trí huệ mồi lên, tiếp nối mãi gần ba ngàn năm nay. Ngài từng dạy rằng: “Các con hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi, hãy thắp lên ngọn đuốc Chánh pháp, để phá tan ngục tù vô minh tăm tối”. Tự mình tìm cho mình một hải đảo bình an. “Nhứt thiết chúng sanh giai hữu Phật tánh”, nghĩa là tất cả chúng sanh đều có tánh Phật. Đau khổ hay an vui đều do tâm ta quyết định. Ngài còn dạy rằng: “Ta là Phật đã thành, các con là Phật sẽ thành”, một khi tâm ta đã chuyển hóa được phiền não, khổ đau, lúc ấy trời yên bể lặng mưa thuận, gió hòa. Lòng người bớt đi tham, sân, si, chiến tranh đâu còn chỗ phát khởi, như thế nhà nhà lạc nghiệp an cư, mọi miền đều thái bình thịnh trị.
Ca Tỳ La, Ca Tỳ La
Đèn giăng sao kết, rải hoa cúng dường
Vui mừng Hoàng hậu, Phạn vương
Đản sanh Thái tử phi thường siêu nhân.
Thật là phước báu của nhơn thiên, Thái tử Tất Đạt Đa vì hạnh nguyện độ sanh, nên giáng sanh vào đời ngũ trược ác thế, khác nào như hoa sen sanh trưởng trong bùn, nhưng vẫn tỏa ngát hương thơm.
Sen sanh trong nước biếc
Bụi dơ khó vấy bợn đến hoa
Tuyết sáng, ngọc trong
Khó sánh bề tư chất.
TKN. Phước Giác (ĐSHĐ-056)