Vào một ngày đẹp trời, tại chùa Hưng Thiền tỉnh Đồng Tháp, cô Nhuận Như nhận được thông báo trúng tuyển vào Học viện Phật giáo Việt Nam TP.HCM. Cô rất vui mừng và vinh dự, với những cảm xúc trong lòng thật khó tả khi biết mình chắc chắn trở thành tân sinh viên. Trước ngày nhập học cô chuẩn bị hành trang cho cuộc hành trình 4 năm tại Học viện. Khi từ vùng quê bước chân đến thành phố và dừng chân tại Học viện. Cô cứ nghĩ nơi đây sẽ phồn hoa náo nhiệt nhưng không, nó đem đến cho cô cảm giác thanh bình và yên tĩnh.
Đón chào các tân sinh viên Khóa 19 là những đợt mưa lớn. Thiên nhiên nơi đây như muốn dùng hiện tượng này thay lời chào đón với các sinh viên mới vào nhập học. Cảm giác bước vào Học viện để làm thủ tục nhập học làm cho cô vừa vui vừa lo lắng, căng thẳng vì cô còn bỡ ngỡ, còn e ngại vì chưa quen với môi trường mới. Cô thấy Học viện to lớn hơn mình mường tượng. Người này nhìn người kia, rụt rè hỏi nhau rồi hỏi thăm quý thầy cô hướng dẫn, các chị tình nguyện viên hỗ trợ đàn em.
Với thân hình nhỏ bé, cô tay xách nách mang đủ thứ hành lý, kèm theo một cái vali lớn. Vì cô phải tranh thủ làm thủ tục nhập học và thủ tục đăng ký nội trú Học viện. Đang loay hoay với đống đồ đạc thì có hai Sư cô từ phía xa đang bước nhanh vội đến. Cô nghĩ các chị sẽ lướt qua chỗ cô. Nhưng các chị đã dừng lại mỗi người một tay xách phụ. Thấy hành động nhiệt tình đó cô liền hỏi:
– Dạ các chị là khóa trước phải không ạ?
– Phải, em đi theo chị vào đây làm thủ tục nhé!
– Dạ, em cảm ơn các chị ạ.
– Làm xong thủ tục nội trú các chị sẽ dẫn em đi tìm phòng. Đồ nhiều quá để các chị xách lên phụ cho.
– Dạ chị.
– Chị là Diệu Tâm có gì không hiểu em cứ nhắn tin hỏi chị sẽ trả lời em nhé!
Tâm trạng háo hức bước chân vào Học viện nhưng kèm theo đó là nỗi lo lắng khi phải rời quê hương nhập học nơi xa xôi làm cho bước chân cô hơi chậm lại. Nhưng trong phút chốc những tâm trạng ấy đã biến mất nhờ sự nhiệt tình thân thiện chỉ bảo của các chị khóa trước. Những giọt mồ hôi, sự tận tâm, thân thiện chỉ bảo phụ giúp của các chị khóa trước đã làm cho cô cảm thấy không còn bỡ ngỡ và lo lắng nữa. Cô vào phòng và làm quen với các Sư cô mới. Tuy khác nhau từ vùng miền nhưng họ lại xem nhau như người một nhà. Chỉ vài ngày cô Nhuận Tâm và các cô trong phòng đã trò chuyện vui vẻ và sống rất hợp, bởi họ đều có điểm chung là người con gái của Đức Phật và mong cầu học Pháp.
Các cô biết rằng con đường tri thức không bao giờ có giới hạn thì con đường thực hành sự giải thoát và giáo lý của Đức Phật cũng thế. Được sống trong môi trường chánh Pháp giữ giới nghiêm minh thật là điều hạnh phúc của người xuất gia.
Hôm khai khóa, nhà trường tổ chức buổi lễ long trọng lắm, rất vinh dự, vui sướng và cảm thấy tự hào được trở thành tân sinh viên Học viện Phật giáo Việt Nam tại TP.HCM. Bước chân vào một môi trường xa lạ để bắt đầu một chặng đường mới, cô vừa cảm thấy tò mò về những con người mới xuất hiện quanh mình, vừa hứng khởi và khao khát được bắt đầu chinh phục một điều gì đó đáng tự hào ở phía trước. Nhưng cô biết buổi khai giảng đó cũng mở đầu cho sự quyết tâm của bản thân là mong muốn Phật giáo lưu truyền ở thế gian, để tất cả chúng sanh đều hưởng lợi ích. Để làm được điều đó 4 năm nơi đây cô cần nỗ lực trau giồi giới – định – tuệ học pháp, hành pháp, hoằng pháp. Cô biết rằng bản thân phải có phần trách nhiệm cho việc kế thừa và phát huy mạng mạch, góp phần làm cho Phật pháp được lưu truyền trong thế gian.
Huệ Tịnh (ĐSHĐ-133)