Những ngày cuối năm, cả văn phòng đều đang làm việc một cách tích cực, để sớm hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Giữa không gian im ắng, lại rộn lên tiếng bàn phím vui tai qua những đôi bàn tay thoăn thoắt, những dáng vẻ chăm chú trước màn hình với cặp kính bị hút sâu vào con chữ, câu Kinh.
Ngày xưa đi học chỉ biết rằng người nào không nhìn rõ những vật ở xa sẽ mang kính cận, người nào không nhìn được những vật ở gần thì mang kính viễn.
Lớn lên mới biết, để bảo vệ mắt khi đi đường người ta thường mang kính mát, khi làm việc thường mang kính chống ánh sáng xanh của máy tính, điện thoại.
Lớn hơn chút nữa thấy những người không bị cận, bị viễn cũng không đi đường nhưng vẫn mang kính cho đẹp, tạo “style”.
Giờ học Phật rồi mới phát hiện thêm một sự thật chấn động, ngoài những đôi kính hữu hình trên, mỗi người còn mang trong mình một đôi kính vô hình.
Đôi kính đó gọi là “vọng tưởng”. Kính này nha! Thật không biết nó là phân kỳ, hội tụ, hay kính phẳng nữa. Mỗi người sở hữu riêng một độ, chẳng ai giống ai và mức độ ấy nó tăng giảm không do tuổi tác, chẳng phải vì công việc, cũng đâu bởi môi trường mà hoàn toàn phụ thuộc vào những chất liệu của tu dưỡng, của tư duy chánh niệm, của sự nhiếp giữ thân tâm giữa dòng chảy cuộc đời nơi mỗi người ra sao!
Nghe đâu người bị cận, bị viễn tầm ba đến sáu tháng nên đến bác sĩ kiểm tra định kỳ xem có tăng giảm độ hay không? Còn kính vọng tưởng này muốn biết nó tăng giảm thì cứ nhìn cách ứng xử của người đó trong cuộc sống là ta có thể hiểu được. Mà người hiểu rõ hiện trạng chiếc kính này nhất, lại chính là bản thân người ấy chứ không phải bác sĩ.
Dù kính hữu hình, hay vô hình, thì ai cũng mong sớm tháo bỏ nó để cuộc sống được tự do, thoải mái. Cảnh sao thấy vậy, sự tình thế nào biết thế ấy, không cần phải phóng to hay thu nhỏ chi cả, cho bớt vất vả cả thân lẫn tâm.
Giờ thấy người ta dùng công nghệ bắn tia laser để trị mắt cận, thì âu mình cũng nên sử dụng công nghệ thực tập phương pháp sống “Chánh Niệm” để đập toang cái kính vọng tưởng kia. Đến khi ngoài mắt không cận – viễn, trong tâm cũng chẳng còn viễn – cận, như vậy chẳng phải sẽ rất tự tại hay sao? Cớ chi cứ đeo kính suốt cuộc đời, làm ta vướng víu đến nản.
Năm mới sắp đến! Năm mới ta cũng mới! Và chúng ta phải làm điều gì đó để cải tạo mảnh đất tâm, chớ để rêu phong năm cũ tiếp tục phủ kín lấy mình của năm mới. Vậy nên, mỗi ngày chúng ta hãy lấy cái kính Vọng Tưởng trong tâm mài một ít trên hòn đá Chánh Niệm, thì chắc rằng có ngày thấu kính ấy sẽ mỏng tanh tự vỡ tan rồi dần bặt vô âm tín.
Chúng ta cố gắng là vậy, song cũng khó lắm thay!
Nhưng xin bạn đừng bỏ cuộc. Tất cả là vì một năm mới và vì một ta mới!
Hứa nhé!
Liên Phát (ĐSHĐ-101)
Diễn đọc : SC Thánh Thảo