Con đò tri thức ra khơi
Thầy cô chèo lái bao đời xa xưa
Cho dù giông bão, nắng, mưa
Thầy cô vẫn đó, say xưa chèo đò…
Ai trong mỗi chúng ta đều có những ước mơ cho tương lai, cho cuộc đời chính mình. Người xưa có câu “Muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải học”. Từ khi chập chững biết nói cho đến khi trưởng thành, chúng ta luôn được học để cho mình giỏi hơn. Để mai sau bước ra đời lập nghiệp mưu sinh có cái gọi là kiến thức để phát triển chính mình. Mà người truyền trao tri thức đó không ai xa lạ, chính là những thầy cô giáo ngày đêm cần mẫn soạn giáo án, bụi phấn còn dính đâu đó trên tóc, trên đôi vai hao gầy vì năm tháng để cho học trò nhỏ có bài học hay. Tôi nhớ đến một câu hát: “Em yêu phút giây này, thầy em tóc như bạc thêm. Bạc thêm vì bụi phấn, cho em bài học hay”. Thế đó, thầy cô cứ ngày ngày “lặng lẽ đi về sớm trưa, từng ngày, giọt mồ hôi rơi đầy trang giấy”. Hình ảnh người thầy, cô giáo tâm huyết, không quản gian khó, nhọc nhằn, ngày ngày luôn lo lắng, dốc sức cho sự nghiệp trồng người đã xây dựng nên bao thế hệ công dân tốt, góp phần trí lực làm lợi ích cho xã hội. Hình ảnh tâm huyết bao đời của thầy cô đã đi vào áng văn bất hủ như lời ca ngợi, biết ơn của vạn loại, bởi “không thầy đố mày làm nên”, có ai trong cuộc đời không có người thầy cho chính mình bao giờ:
Bảng đen, bụi phấn bay bay
Hạt rơi xuống áo, hạt bay tóc thầy
Thầy vẫn bài giảng mê say
Cho bao trò nhỏ ngày ngày giỏi thêm
Dạy bằng nhiệt huyết, con tim
Cho con kiến thức, đi tìm ngày mai
Thầy ơi, khóe mắt con cay
Qua bao năm tháng vẫn hoài nhớ mong
Nhớ thầy cô chở qua sông
Trên đò tri thức, ngược dòng, gian nan
Nhưng thầy cô vẫn vững vàng
Bởi tâm nhiệt huyết xua tan nhọc nhằn
Nay con về đứng dưới sân
Lá vàng cứ rụng, bước chân con tìm
Chỉ nghe một khoảnh lặng im
Tình thầy cô mãi êm đềm trong con…
Thầy cô như người cha mẹ thứ hai, truyền trao kiến thức cho học trò – những đứa con nhỏ, chưa bao giờ cần đền ơn, đáp nghĩa. Chỉ mong chúng con được thành người, dùng kiến thức đi vào đời cho vững bước, mong con chân cứng đá mềm trên đường đời phía trước. Cứ thế, lớp lớp học trò qua bao thế hệ ra trường, thầy cô vẫn ở đó, vẫn tiếp tục chèo lái con đò tri thức, chắp cánh ước mơ cho chúng con bay cao, bay xa, dùng tri thức làm hải đảo tự thân cho chính mình.
Hôm nay, lại đến ngày 20 tháng 11, ngày của quý thầy cô giáo – những người dùng cả cuộc đời mình tâm huyết cho sự nghiệp trồng người, đào tạo biết bao thế hệ nhân tài cho đất nước. Chúng con hướng tâm về quý thầy cô trên mọi miền đất nước luôn có thật nhiều sức khỏe, bình an để tiếp tục sự nghiệp trồng người, dựng xây bao thế hệ nhân tài cho Tổ quốc, góp phần cho sự phát triển xã hội bền vững.
Thầy cô – Cha mẹ thứ hai
Cho con chắp cánh vững bay vào đời
Mở mang kiến thức tuyệt vời
Giồi trau đạo đức rạng ngời nhân tâm
Thầy cô vẫn mãi lặng thầm
Ngày ngày nhiệt huyết, bao năm chẳng màng
Tóc phai theo dấu thời gian
Vẫn mong trò nhỏ vững vàng bước đi
Trăm năm con mãi khắc ghi
Đời thầy cô sống luôn vì chúng con.
Kỳ Duyên (ĐSHĐ-134)