Con đò chẳng quản nắng mưa
Dòng sông tri thức ngày ngày lại qua
Chở từng lớp trẻ hài hòa
Lòng con nhớ mãi lái đò năm xưa
Trong cuộc đời chúng ta, ai cũng từng trải qua một quãng đời thơ ấu, vui chơi và học tập, những năm tháng bên bạn bè thân thương, những thầy cô giáo đáng kính với thật nhiều kỷ niệm, những ký ức không thể nào quên được. Với những năm tháng đó, trong lòng ai cũng chứa đầy hình ảnh những người cô, người thầy mà mình yêu mến, những người đã hết lòng tận tụy đem kiến thức và những kinh nghiệm truyền trao cho các thế hệ học trò. Và người thầy khả kính, Thầy giáo chủ nhiệm của tôi năm cuối cấp 3, người đã truyền lửa cho tôi để tiếp tục con đường của Thầy. Vì thế, khi nối nghiệp Thầy, đi trên con đường Thầy đã đi qua, tôi luôn thầm nhủ phải hết lòng trao đi những gì mình đã từng nhận được, như một sự đền đáp công ơn của người Thầy khả kính.
Định hướng cho ta buổi thiếu thời
Lòng Thầy trang trải chẳng đầy vơi
Mong cho hậu học luôn tiến bước
Xây dựng tương lai để giúp đời
Những năm cuối cấp, chưa định hướng cho mình một con đường, chính Thầy là người đã giúp cho chúng tôi quyết định cho mình một hướng đi đúng đắn. Thầy chính là động lực để chúng tôi quyết định chọn ngành Sư phạm. Thầy lúc nào cũng tận tụy trên bục giảng, tan giờ học Thầy luôn ở lại muộn để giải đáp cho chúng tôi những khúc mắc, quan tâm đến từng đứa học trò. 45 đứa con, không phải đứa nào cũng giống nhau, giỏi dở không đồng đều, Thầy phải giám sát từng đứa một, mong cho tất cả đều vượt qua kỳ thi tốt nghiệp, tiến thẳng vào giảng đường Đại học. Ngày cầm mảnh bằng trên tay, bốn đứa chúng tôi đều hớn hở báo tin vui cho Thầy. Đó chính là món quà lớn dành cho Thầy Cô khi nhìn thấy từng lớp học trò của mình đạt được ước mơ và trưởng thành.
Bụi phấn trắng với thâm tình mang nặng
Chẳng nản lòng với ý định truyền trao
Thầy miệt mài chẳng quản ngại gian lao
Đem kiến thức truyền trao cho lớp trẻ
Mấy mươi năm đứng trên bục giảng, cống hiến cả đời mình với nghề giáo, đào tạo biết bao nhiêu thế hệ học trò, Thầy vẫn miệt mài cặm cụi bên trang giáo án. Chúng tôi những cựu học sinh, không chỉ riêng ngày lễ Tri ân bằng cách này hay cách khác vẫn tìm về thăm Thầy Cô cũ của mình. Mỗi lứa học trò, tuy suy nghĩ và hành động khác nhau nhưng ai cũng đều nhằm bày tỏ lòng biết ơn và kính trọng của mình và niềm vui không gì sánh được của Thầy Cô là khi thấy những cô cậu học trò năm xưa, có người tóc đã bạc và cũng là Thầy của bao thế hệ, vẫn cung kính dạ, thưa với Thầy Cô cũ của mình. Thật hạnh phúc thay cho những ai trong cuộc đời có được người Thầy mà mình luôn kính trọng, để mỗi năm, vào dịp lễ Tri ân, mặc dù ở bất cứ nơi nào cũng tìm về thăm Thầy, để được sống lại những kỷ niệm của tuổi học trò, vẫn là những đứa trò nhỏ nghịch ngợm thuở nào.
Người Thầy kính yêu của chúng tôi vẫn thế, đã bước sang tuổi bát tuần, bước chân không còn vững, mái đầu đã bạc trắng nhưng đôi mắt vẫn tinh anh, vẫn nhận ra từng đứa một mỗi lần chúng tôi về thăm Thầy.
Sau cơn dịch bệnh vừa qua, hai năm với biết bao biến động. Chúng tôi bàng hoàng khi nhận được tin Thầy đã qua đời, mỗi đứa đều lặng đi trong niềm xúc cảm, nghe tim mình chợt xót xa vô hạn, nước mắt chỉ chực trào ra. Hình ảnh người Thầy đáng kính năm xưa giờ chỉ còn lại trong ký ức.
Trước ảnh Thầy làn khói hương quyện tỏa
Dạ đau buồn trước di ảnh kính-thương
Lòng chúng con ôm một mối vấn vương
Tả sao hết với ơn Thầy cao cả
Cứ như vậy, Thầy đã đến và đã đi như muôn ngàn tia nắng ấm, đem yêu thương chiếu rọi đến lứa tuổi thanh xuân của từng lớp học trò. Dù năm tháng có vô tình trôi đi mãi nhưng hình ảnh Thầy còn đó, khắc sâu vào trong ký ức của chúng tôi.
Lễ Tri ân năm nay, đến thăm Thầy với lẵng hoa màu trắng, tâm sự cùng Thầy qua di ảnh, ước mong sao thời gian quay trở lại để được gọi lên tiếng Thầy! Chúng con vẫn luôn nhớ về Thầy, người lái đò tận tụy. Hãy yên nghỉ Thầy nhé!
Trung Sương
Diễn đọc: Sc Tn Viên Châu