Yên bình, tĩnh lặng và nhiệm mầu… Những buổi sáng mờ sương như hôm nay đã giúp tôi cảm nhận vạn vật trở nên diệu kỳ hơn. Tôi không chỉ được chiêm ngưỡng thiên nhiên đặc biệt tại nơi Học viện PGVN TP.HCM này mà còn cảm nhận được tâm hồn của những người tu sĩ với sự mộc mạc, thân thương và sống chan hòa với nhau trong tình pháp lữ…
Buổi sáng hôm nay trời chợt lạnh lắm, thật hiếm khi nào trong năm mà TP. Hồ Chí Minh lại có thời tiết với sương mù dày đặc, trắng xóa cả đất trời. Một phút lơ đãng khéo người ta lại tưởng đang ở thành phố sương mù Đà Lạt hay đang ở miền Bắc vào những ngày cuối thu, mùa đông giá rét. Nhưng thật thường thấy tại mái trường Học viện, những Tăng Ni sinh trẻ dù trời mù sương hay những ngày trong trẻo, Tăng Ni sinh nơi đây đều công phu tu tập, lao động chấp tác với sự tinh tấn và niềm an vui.
Như mọi ngày, đúng 3 giờ 30 sáng có tiếng bảng giúp Tăng Ni sinh chúng tôi thức giấc. Sau khi vệ sinh cá nhân, Tăng Ni sinh xếp thành hàng đôi, vân tập lên chánh điện. Trên con đường hôm nay, màn sương dày giăng lối khiến tầm nhìn của chúng tôi bị hạn chế. Chúng tôi thiền hành, bước theo nhau, những hình ảnh ấy giúp tôi liên tưởng đến Tăng đoàn thời Đức Thế Tôn năm nào:
“Con đi theo bước chân
Trong Tăng thân của Phật
Mọi ưu phiền đánh bật
Cảm thấy thật an vui.”
Thời khóa công phu sáng của chúng tôi gồm hai phần, đầu tiên là tọa thiền, sau đó là tụng chú Lăng Nghiêm. Kết thúc thời khóa, chúng tôi trở lại mỗi Tăng xá và Ni xá. Con đường trở lại thì vẫn như vậy, nhưng có lẽ sương mờ đã giảm nhiều, hoặc chăng giảm là nhờ sự tinh tấn từ ánh sáng Từ Bi của Đức Phật sau giờ công phu khuya.
Vào lúc 5 giờ 30, chúng tôi xếp hàng để đi dùng điểm tâm sáng. Trong chánh điện (tạm) sương mờ cũng ập vào làm cho tôi như đang ở miền Bắc vào những ngày đông năm nào. Khoảnh khắc diệu ảo ấy như đưa tôi trôi về những ngày xưa cũ, chìm đắm trong không gian đồng chiều cuống rạ, với những bữa cơm rau trộn sắn khoai của tuổi thơ bên cha mẹ. Chợt thấy ký ức xa xưa tràn về nhưng đầy tươi mới, hứng khởi đang mỉm cười với tôi vì xung quanh là những huynh đệ thân quen.
Sau khi dùng điểm tâm sáng xong, chúng tôi trở về liêu phòng, người thì lo công việc của Đại chúng, người thì lo soạn bút mực để chuẩn bị đi thi. Dưới con đường thân quen, Tăng Ni sinh ẩn hiện trong những màn sương để quét lá. Thời gian và không gian như tĩnh lặng, chỉ còn vang vọng những tiếng chổi tre giữa trời sớm sương.
Màn sương mỗi lúc một mỏng dần. Nhìn về phía đằng đông, ánh nắng xuyên qua những chiếc lá sala đang trổ lộc đầy mạnh mẽ ngày càng xanh tươi. Bóng hình của Tăng Ni sinh đi lên giảng đường ngày một rõ ràng hơn. Liên tưởng ngoài kia, ở đâu đó khi tham sân si còn mờ mịt, hoặc những người tu sĩ trẻ nơi đây đâu đó vẫn có mê mờ, nhưng sức trẻ, tinh thần nhiệt huyết luôn được thể hiện bằng việc tu tập và chấp tác thì thật rõ ràng.
“Buổi sáng trời mờ sương
Tôi cất bước đến trường
Lòng từ xin mở rộng
Nguyện xây đắp tình thương.”
Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Đỗ Duynh