(Bảo tháp của Ni trưởng thượng NHƯ hạ NGỘ)
Hoa mai bừng nở đón Xuân sang
Hoa điểm không gian đượm sắc vàng
Hoa chuyển thời gian vào mạch sống
Hoa cười nguyên hiện ánh thần quang.
Vâng! Đây là tên của một vị Ni trưởng đã hiện thân vào đời với hạnh nguyện của một bậc Đại sĩ, nên lúc tuổi đang xuân, Ni trưởng thường đi chùa sinh hoạt gia đình Phật tử, khi tụng đến bài sám:
Đệ tử chúng con từ vô thỉ
Gây bao tội ác bởi lầm mê…
Ni trưởng đã lén gia đình vào Nam học đạo, nhờ Hòa thượng thượng Giải hạ Kinh hiệu Tín Luận là người đồng hương, đã dẫn đến chùa Phổ Minh (Trà Vinh) xuất gia tu học với nhị vị Bổn Sư là cố Sư bà thượng Nhựt hạ Từ và cố Sư bà thượng Giác hạ Huệ. Suốt những năm hành đạo tại chùa Bổn Sư, nhập Chúng tu học tại chùa Giác Thiên tỉnh Vĩnh Long, hay tu học và làm Tri sự tại chùa Từ Nghiêm, nơi nào Ni trưởng đến nương tựa, Ngài đều tinh tấn tu học và chấp tác cần mẫn, hoàn thành công tác khi được quí Sư bà và đại chúng giao phó. Ni trưởng nghĩ mình như loài hoa cỏ may, không màng danh lợi, không nghĩ hơn thua.
Cũng một loài hoa thật đáng thương
Đã không có sắc lại không hương
Hễ ai gặp gỡ là lưu luyến
Thân thiết sao mà dễ vấn vương!
Năm 1979, đầy đủ duyên lành, từ Trà Vinh trở về Quảng Ngãi thăm gia đình, do quen biết với Cụ bà Tịnh Chiếu là thân mẫu của Thầy Thiện Thuận, nên hai huynh đệ đã ghé chùa Vạn Hạnh (Quận 10, TP.HCM) tá túc một đêm để mua vé xe. Sau thời Kinh Sám hối, do âm thanh trong trẻo, trầm hùng đượm mùi Thiền vị, khiến Phật tử cảm kính thỉnh mời. Từ đó, Ni trưởng được Giáo hội Phật giáo Việt Nam và Hòa thượng thượng Thiện hạ Thông, Sư huynh của Hòa thượng Giác Đạo, là Tổ thứ hai của chùa Vạn Hạnh, giao sứ mạng cho Ni trưởng nắm giữ ngôi Tam Bảo Vạn Hạnh.
Suốt 40 năm trôi qua, từ một ngôi chùa cấp 4, mưa dột tứ bề, nhờ sự trợ duyên của Phật tử đồng tâm hiệp lực, Ni trưởng mua thêm hai căn nhà kế cận, mở rộng ngôi Già lam Vạn Hạnh. Nay Ni trưởng bệnh duyên do tai nạn giao thông nên lúc nhớ lúc quên, nhưng lục tự Di Đà vẫn thường trì niệm.
Hoa sen xinh đẹp biết dường bao
Có tự ngàn xưa tự thuở nào
Hoa trắng kết thành màu ngọc quý
Nhụy vàng kết tụ ánh trăng sao.
Nhìn thấy sức khỏe Ni trưởng yếu dần (so với thời gian trước) nên Sư đệ Phước Giác cùng với Phật tử trong nước cũng như nước ngoài, xây sẵn cho Ni trưởng ngôi Bảo tháp. Do đất đai quá chật hẹp, cộng thêm Y báo của chùa Vạn Hạnh khiêm tốn, không gian ít ỏi nên ngôi Bảo tháp vừa phải, không khang trang như những ngôi Bảo tháp khác, nhưng rất trang nghiêm và gọn gàng. Đây là kết quả công đức tu hành của Ni trưởng, đã cống hiến đời mình cho Đạo pháp và Dân tộc. Nơi nào chúng sanh cần là Ni trưởng đến, không nệ đường sá xa xôi, dốc núi cheo leo, gập ghềnh hiểm trở. Khi trở về, những chai dầu còn sót lại trong túi cũng lấy ra trao tận tay những cụ già, còn những em bé thì cũng được hưởng những đồng tiền lẻ để mua bánh kẹo. Ni trưởng rất khiêm cung đối với chư tôn thiền đức Tăng Ni, lúc nào cũng lấy Bát Kỉnh Pháp làm đầu, cho đến một chú Sa di, Ni trưởng cũng chắp tay vái chào, Ni trưởng thường dạy đồ chúng: “Quý vị là Phật tương lai đó con.” Ôi! Sao mà thân thương bình dị quá! Ni trưởng luôn khắc phục mọi khó khăn khép mình trong Giới luật và phát triển về mặt tâm linh, nhưng chỉ tiếc là Ni trưởng bị tai nạn ngoài ý muốn.
Bảo tháp trang nghiêm giữa Sài Thành
Gọn gàng, nho nhỏ, dáng thanh thanh
Công đức tài bồi nhờ Phật tử
Xứng đáng công lao bậc tu hành.
TKN. Phước Giác (ĐSHĐ-065)