Cô Huệ Trí là đệ tử lớn của Ni sư Huệ Thường, Trụ trì chùa Từ Thiền tỉnh Đồng Tháp. Là đệ tử trưởng, cô cũng hay thay mặt khi Thầy không ở chùa để lo lắng quan tâm các sư đệ. Nhưng có những lúc do cách biệt tuổi tác nên cô và huynh đệ không có tiếng nói chung trong sự việc. Cô luôn cho mình là đúng không chịu lắng nghe lời tâm sự và góc nhìn hay quan điểm của sư đệ. Vì cô nghĩ mình là huynh lớn các đệ phải nghe. Nhiều lần thầy đã nhắc nhở cô, “dù là huynh lớn nhưng khi làm sai con phải xin lỗi. Xin lỗi ở đây là hạ cái tôi, cái bản ngã của mình mới là tu. Các huynh đệ cũng không buồn khi con nghĩ oan.” Thầy luôn dùng lời nói ôn hòa khuyên bảo cô.
Cô hứa sẽ cố gắng thực hành lời Thầy dạy và tự nhủ bản thân tu là sửa thì mới xứng đáng là người tu. Cô được thầy cho thọ giới Tỳ kheo ni khi đúng 12 năm tu và 60 tuổi đời. Cô đã thay đổi rất lớn khi từ giới đàn Đạt Thanh ở tỉnh Đồng Nai về. Cô như trở thành một con người khác. Lời nói và hành động từ tốn, nhẹ nhàng chỉ dạy các sư đệ một cách tinh tế và sâu sắc. Cô sẽ xin lỗi khi mình làm sai và nói không đúng. Thấy được thay đổi mới của cô, Thầy liền hỏi:
– Con kể Sư phụ nghe xem ở giới đàn con cùng các huynh đệ có hòa thuận không?
Cô liền chắp tay và bạch rằng:
Dạ con và huynh đệ đều tốt ạ. Con đã được tiếp xúc với các huynh đệ từ Bắc đến Nam. Tuy khác biệt văn hóa vùng miền nhưng chúng con coi nhau như người một nhà. Tâm sự về con đường tu, chia sẻ cho nhau những pháp môn tu tập của bản thân ạ.
Nghe đến đó, Thầy liền hỏi:
– Những thay đổi tích cực của con trong thời gian qua Thầy đã thấy. Vì tu là sửa mà thấy con như vậy Thầy rất vui.
Nghe đến đó cô chắp tay quỳ xuống sám hối với Thầy và nói:
– Mô Phật! Bạch Thầy con đã thấy cái tôi của mình quá lớn, vì nghĩ mình lớn hơn, nên có lúc con la huynh đệ bị oan cũng không chịu nhận lỗi ạ. Làm cho tình huynh đệ có rạn nứt trong việc tu học ạ.
Thầy mỉm cười nhẹ nhàng nói:
– Con biết sai mà sửa là đáng quý. Nhưng việc gì làm con có cách nhìn khác vậy.
– Dạ bạch Thầy, Hòa thượng đàn đầu Tỳ kheo Ni của con là Ni trưởng Huệ Hương. Con thấy được ở Ngài toát lên vẻ đẹp nhẹ nhàng ôn hòa từ cách cư xử và hành động.
Khi Ni trưởng Huệ Hương nói có món quà nhỏ cho chúng con là sâu chuỗi 108 hạt để niệm Phật và nó cũng thay lời Ni trưởng nhắc nhở chúng con cố gắng lo tu. Sau khi kết thúc buổi truyền giới sáng hôm nay sẽ tặng đến các con ạ. Khi Ban Tổ chức nói ngày mai mới trao được do thiếu người ạ. Ni trưởng đã có hành động và lời nói làm con khắc sâu. Trong con lúc ấy rất khâm phục Ngài, con nhìn lại bản thân mà hổ thẹn ạ.
– Ni trưởng đã có hành động gì làm con thay đổi thế?
– Dạ Ni trưởng đã đứng trước Hội chúng xin lỗi các con về sự cố này. Mong các con hoan hỷ ạ. Hôm nay không gửi được quà rồi ngày mai Ban Tổ chức sẽ tặng đến các con.
Một Ni trưởng đức cao vọng trọng mà có thể xin lỗi sự cố do Ban Tổ chức. Nó diệt cái chấp ngã của con, con luôn nghĩ mình lớn về tuổi tu và đời luôn cho mình là đúng. Trong giây phút ấy lời Thầy chỉ dạy và hình ảnh của Ni trưởng như một cuốn phim hiện lên trong đầu con. Nó đánh bại cái chấp ngã của bản thân con bấy lâu nay ạ.
Còn nửa tháng là đến mùa An cư kiết Hạ. Cô Huệ Trí xin phép thầy đi Hạ đúng như lời Phật dạy. Thầy mỉm cười nhẹ nhàng nói:
– An cư nhằm tạo ra cơ hội tốt để chư vị Tỳ-kheo tập trung vào sự tu tập trau giồi Giới – Định – Tuệ, để tấn tu đạo nghiệp hướng đến sự giác ngộ giải thoát. Thầy rất vui lòng cho con đi. Thầy mong rằng trong 3 tháng An cư kiết Hạ con hãy cố gắng tinh tấn tu tập.
Nghe đến đó cô chắp tay quỳ xuống trước Thầy và bạch rằng:
-Dạ con sẽ cố gắng tu tập thúc liễm thân tâm trau giồi Giới – Định – Tuệ. Để không phụ ân quý ngài đã tổ chức cho chúng con thọ giới có giới pháp tu học. Không phụ ơn Thầy đã tận tình chỉ dạy con trên bước đường xuất gia. Và không phụ ân chúng sanh, ân Tổ quốc đã tạo điều kiện con tu tập.
Thầy chúc con có mùa An cư kiết Hạ đầu tiên được lợi lạc. Và Thầy mong con không ngừng siêng năng tinh tấn tu học, trau giồi bản thân hướng đến con đường giải thoát.
TKN. Huệ Tịnh (ĐSHĐ-129)