Mọi năm, cứ vào những ngày giáp chạp là mẹ gọi điện lên cho nó. Vẫn là điệp khúc muôn thuở: “Con coi tranh thủ về sớm nghe chưa, Tết tới nơi rồi đó.” Nó ừ hử cho qua chuyện rồi thì đâu lại vào đấy. Có khi qua lối mồng nó mới vác cái mặt mệt mỏi cùng chiếc ba lô to kềnh về nhà. Dù vậy mẹ không giận, ngược lại còn tươi vui như mấy gốc mai trước nhà bung cánh. Rồi thì mẹ chăm sóc nó như đứa trẻ lên năm: “Con thích ăn gì mẹ làm ngay? Nay con đen đúa quá! Đi thay đồ, rửa mặt cho mát, để đồ dơ đó mẹ giặt cho…” Công việc cuốn nó đi nhiều nơi, đến những miền đất lạ, khiến nó quên mất quê nhà yêu thương. Có khi cả năm trời nó về được một, hai ngày rồi lại mang ba lô đi tiếp. Cả nhà vì thế, cũng bớt vui. Ngó ra đám vạn thọ trước nhà khoe sắc, mẹ chỉ biết thở dài lo lắng: “Tội thằng nhỏ, lo làm riết mà không biết cái tết cổ truyền ra sao.”
Mà cũng lạ, nhà còn đến 5 đứa con đi làm ăn xa, nhưng mẹ không điện liên tục cho ai ngoài nó. Các anh chị phân bì “Mẹ thương thằng Tư nhiều hơn”, thì mẹ giả lả: “Tại nó chưa có gia đình, nên mẹ lo nhiều hơn thôi”. Đôi khi cái sự quan tâm thái quá ấy làm nó bực. Tính nó như Trương Phi, hễ công việc không suông sẻ, bế tắc hoặc những lúc đang chợp mắt mà ai đó gọi là nó cáu gắt. Không riêng gì người ngoài mà ngay cả ba mẹ nó cũng hét. Có lần đám giỗ xong, mẹ gọi định hỏi nó thích ăn gì để mẹ gửi đồ lên. Hỏi chẳng qua cho có lệ chứ mẹ đã bảo thằng cháu chuẩn bị hai giỏ hàng sẵn cả rồi. “Con đang họp, mẹ đừng có gọi đến cháy máy nữa có được không?”. Mẹ nó buồn thiu, nhưng vẫn lui cui gói hàng chờ xe đò đi ngang…
Nó nhớ có lần bị sếp mắng, gặp ngay lúc mẹ gọi điện, nó giận quá tắt nguồn. Lúc chiều đi làm về, thấy mẹ lót dép ngồi ở trước cửa phòng đợi từ bao giờ. Tự nhiên nó thấy đau lắm. Dù vậy, cái tính mạnh mẽ và ngang bướng của nó vẫn không bỏ: “Con xin lỗi!”. Vậy rồi thôi. Đôi chân viêm khớp cong queo của mẹ phải khệ nệ xách hai túi đồ từ đầu hẻm vô tới phòng trọ. Đêm đó mẹ lặng lẽ lấy dầu xoa khớp gối. Nó bắt gặp vội vàng đến bên xoa bóp: “Để sáng con xin nghỉ làm chở mẹ đi khám bệnh”…
Cái Tết cổ truyền này, nó thèm lắm có người nhắc nhở mình về quê ăn Tết như mọi năm nhưng nào được. Mẹ bệnh nằm đó, co quắp gầy nhom, nhớ nhớ quên quên như buồng chuối sau hè sắp ngã. Ngọn đông phong ùa về làm những cơn đau nhức cứ hành hạ liên tục. Ngồi xoa bóp cho mẹ, nó vừa khóc vừa tiếc nuối những gì đã qua… muộn màn…
Đặng Trung Thành