Ăn chay khó lắm ai ơi,
Phải do duyên nghiệp kết tu đời đời.
Qua năm bảy bận tám hời,
Con ăn chay được nhờ Thầy độ con!
Sớm ăn tối nhịn là ngon,
Ngày hành thi cử chay duyên kết lành.
Văn hay chín điểm chắc rằng,
Bởi vì con đã thệ cùng Phật linh.
Đến khi sáu phẩy thình lình…
La to hét toáng: “Phật Đà chẳng linh!”
Ôi thôi tội lỗi đầy mình!
Học hành chẳng chịu, siêng năng đổ thừa!
Ba nghe dạy bé rõ chừa,
“Mày còn không học, Phật nào độ mi!
Ăn chay mấy bữa li ti,
Làm như phước đức lớn hơn biển trời.
Mi ăn ta thấy chơi bời,
Miệng chay tâm trí toàn là mặn không!
Chúng sanh đau đớn rõ lòng,
Bởi vì thương nó phát lòng ăn chay.
Từ nay cho đến tương lai,
Ráng mà sám hối bỏ dần thói mê.
Chay duyên thanh tịnh bốn bề,
Thân tâm an lạc tích lòng từ bi.
Súc sanh đến vật li ti,
Tự dưng thương nó chẳng chi phát thèm.
Mi đừng ở đó lèm nhèm,
Từ nay sám hối Phật Đà nha con!”
Nghiệp duyên tức khắc sẽ mòn,
Từ khi con tập ăn chay nhiều lần.
Đến khi con đã tập dần…
Tháng chay tám bữa đến nay cả đời.
Nghĩ suy quả thật nhiều lời,
Bởi do xã hội nhân sinh bấy giờ.
Ba hôm bốn bữa đến hồi,
Tiệc tùng công việc xã giao lắm người.
Cũng lo người khác chê cười,
Nhưng giờ con đã quyết tâm lánh đời!
Phải chăng biệt lập tránh lời?
Phải là khéo sống tranh hơn chi nhằn…
Lo chi người khác cằn nhằn,
Tui ăn chay được là mừng cho tui!
Thân kia sống khỏe yên vui,
Gia đình đầm ấm cả nhà thân yêu!
Tịnh Mỹ