Những tia nắng cuối ngày đang len lỏi qua từng kẽ lá, cái hương nồng nàn của hoa sứ đã lan tỏa buồn vương trong lòng người, gợi gợi những nỗi niềm sâu lắng vỡ òa trong tiếng chuông ngân. Dưới gốc sứ già rợp bóng, Hà lặng lẽ ngồi đó chỉ để dõi mắt theo dòng người đi lễ chùa, mà lòng nặng trĩu khi nghĩ về một hình dáng thân quen. Trước kia Hà vẫn thường theo mẹ đi lễ chùa, đó là những tháng ngày thơ bé khi cô vừa mất đi người cha thân yêu. Trong kí ức thơ bé của Hà, chùa là nơi mọi người gửi gắm những ước mong của mình đến với Phật. Cô đã thấy mẹ và nhiều người khấn nguyện trước tượng thạch vôi trắng mà người ta gọi là Phật ở trong chùa. “Có phải những ước nguyện con gửi đến Phật sẽ thành hiện thực không mẹ”? Hà vẫn thường hỏi như thế, mỗi khi theo mẹ lễ Phật. Dù mẹ không trả lời, cô bé vẫn tin rằng rồi bố sẽ trở về gặp mình trong mơ, bố sẽ kể hết câu chuyện “vịt con xấu xí” đang dang dở, bố sẽ trở về trong ước nguyện của Hà….
Mùi hương trầm quyện tỏa phảng phất trong thinh không, nó đưa Hà trở về với thực tại. Cũng đã lâu lắm rồi Hà không đến chùa, những ước nguyện trẻ thơ cũng đã nhạt nhòa theo năm tháng. Giữa vô vàn tất bật của cuộc sống, cô chẳng còn tâm trí để nghĩ đến những chuyện ngày xưa như thế. Đôi khi, cô chỉ kịp đưa mẹ đến cổng chùa rồi lao vút theo những công việc đang dang dở. Ngày giỗ của bố Hà cũng chỉ dừng lại ở cổng chùa dù cho mẹ có trách móc, xót xa. Giống như bao con người ngoài kia, cô không thể tách rời xã hội mà mình đang tồn tại, đời sống, công việc cũng không thể tách rời những mối quan hệ đối đãi. Hai mươi ba tuổi, Hà mải miết lo toan cho công việc rồi vun đắp cho tương lai. Cô muốn kiếm thật nhiều tiền để mua căn hộ mới, để hai mẹ con không còn phải sống trong ngõ hẻm tối tăm. Cô đã không còn chịu nổi tiếng la hét ồn ào của dân nhập cư trong xóm trọ, không chịu nổi mùi rác thối tanh nồng bốc lên từ cống rãnh… cô cũng không còn tin vào chuyện ước nguyện để thay đổi cuộc đời.
Bằng tình thương của mình, Hà luôn cố gắng mang lại cho mẹ một cuộc sống đủ đầy để bù đắp lại những tháng ngày khốn khó mà một mình mẹ đã vất vả nuôi cô. Với Hà, bàn tay mẹ thật ấm nồng, bàn tay ấy, đã dìu dắt cô từ những bước đi đầu đời, đã nấu cho cô hàng triệu bữa cơm ngon. Đôi bàn tay ấy, cũng đã ngàn lần khép lại nguyện cầu cho cô sức khỏe, bình an. Thế mà từ lúc lớn khôn, Hà chưa một lần đáp trả. Cô không theo mẹ đến chùa không chỉ vì bận việc, mà bởi lẽ đã từ lâu, Hà không còn tin vào những điều mơ hồ từ nguyện cầu. Một khi những hành động, suy nghĩ đã in sâu vào tâm tưởng thì điều ấy trở thành thói quen. Và chính thói quen ấy khiến Hà vội vã từ chối khi mẹ muốn cùng cô lên chùa.
– Con bận mẹ ạ!
Câu nói ấy khô khốc vang lên, những thanh âm ấy cứ tự nhiên chảy trào qua huyết quản mà không một chút ngần ngại. Hà vội vàng quay đi để mặc sau lưng một khoảng trống sâu lắng đong đầy trong mắt mẹ.
– Hôm nay mẹ đi cùng bác xe ôm nhé!
Hà nói vọng ra trong khi đang thay vội cái áo ở trong phòng. Lẽ ra hôm nay, cô đã có một ngày nghỉ thoái mái ở nhà, nhưng lời nói dối lại khiến Hà phải tận hưởng ngày nghỉ theo một cách khác. Đi thật chậm qua mấy con phố dài, Hà dừng lại ở một quán cà phê trầm mặc, khúc nhạc Trịnh réo rắt như gọi mời. Cô chọn một góc yên tĩnh gần nơi cửa sổ để có thể quan sát dòng người qua lại. Những giọt cà phê đen thẫm đang chầm chậm nhỏ xuống, một cảm giác thanh lặng đang nhẹ nhàng bao phủ xung quanh. Có lẽ nó sẽ chẳng kết thúc đột ngột nếu tiếng chuông điện thoại của cô không liên hồi reo lên, là số của mẹ, chắc mẹ đang muốn nhắc nhở cô điều gì. Hà cầm lấy điện thoại, nhấn nút nghe và mặt biến sắc khi giọng nói bên kia không phải là của mẹ.
-Mẹ cháu đã bị xe tải đụng khi băng qua đường!
Cả thế giới như đang vỡ vụn trong cô, vị mặn đắng của nước mắt đang chảy tan thấm sâu vào tận tâm can. Là vì sự “ích kỷ, cố chấp của cô nên mẹ phải đi một mình và gặp nạn”. Giờ đây, sự hối tiếc đã quá muộn màng, có lẽ chỉ khi con người đối diện với những mất mát lớn lao, với nỗi đau mất đi những điều thân thuộc bình thường, họ mới nhận ra được những điều tưởng chừng như là quan trọng mà mỗi ngày vẫn luôn bám víu thực chất là hư vô. Công việc, tiền tài, những thú vui hưởng thụ sẽ chẳng còn ý nghĩ gì khi trong lòng người là những khoảng trống mênh mông…
Chiều nay sân chùa đã vắng bóng mẹ, Hà chợt thấy lạc lõng giữa những con người xa lạ. Hai bàn tay của cô đã khép lại để nguyện cầu, cầu mong mẹ tha thứ, cầu mong không còn người con nào phải hối tiếc như cô. Tiếng chuông chùa vẫn ngân vọng trong trời chiều nghiêng nghiêng nắng, thanh âm ấy da diết trầm bổng như nhịp điệu của hai câu thơ:
“Ai còn mẹ, xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn vương trên mắt mẹ yêu thương.”
Đông Vũ (ĐSHĐ-008)