Thưa Quý Sư và đại chúng
Sáng ngày 16 tháng 3 năm 2025
Con xuống sân bay Tân Sơn Nhất lúc 9 giờ sáng với đôi chân đau nhức, sau chuyến leo núi Yên Tử và đỉnh núi Fansipan ở Sapa (đỉnh núi cao nhất ở bán đảo Đông Dương)… Lấy hành lý xong, Sư em NM cùng đi, giúp con gọi xe tắc-xi về nhà ở Thủ Đức. Em tranh thủ tự gọi với giá 192 đồng. Em tự tin nói: “Thầy chờ chút con gọi xe giá rất rẻ”.
Sau đó, con theo em đi ra khoảng đường khá dài, trên dọc đường ra trạm xe, rất nhiều chú xe tắc-xi mời chào, con hỏi: “Sao mình không đi xe mấy chú này con, vừa gần vừa tiện, cô trò mình không phải đi xa với đôi chân đau nhức của cô Bảo.” Em nói: “Thầy ráng chút ra đây đi xe này giá rẻ.” Thật sự con rất muốn lên xe gần đi liền nhưng lại vì tình em, nên kham nhẫn để đi xe rẻ tiền hơn với bước chân đau nhức cộng thêm sức nóng của buổi trưa Sài Gòn… khi đến trạm xe, thì có một em gái mặc áo xanh đến và sắp xếp khách hàng đứng theo thứ tự để dẫn đến đúng xe mình đã gọi… thế là phải đứng xếp hàng thêm 17 phút giữa trưa nắng với đôi chân sưng vù… Cảm thọ khổ trong con lúc bấy giờ hiện khởi rất rõ… con theo dõi từng cơn đau nhức của đôi chân, từng giọt mồ hôi liên tục đổ trên bờ vai, tấm lưng… con thực tập kham nhẫn… và trong khoảng thời gian chờ con cố gắng giữ yên lặng, không cằn nhằn… sau cùng xe mà mình gọi cũng đến… sau khi chúng con yên vị trên xe, Sư em coi lại giá tiền xe thì hỡi ơi bấy giờ giá xe tăng lên 270 đồng… tội nghiệp em, tỏ vẻ ái ngại và nói để con trả tiền xe. Con nói đâu có sao con, để cô Bảo trả…
Hơn nửa tiếng, chúng con về đến Thủ Đức, sau khi tắm rửa, nghỉ ngơi khỏe lại, con mới nói với em: “Con biết không, người tu mình không thể tính toán bằng người đời đâu, hồi nãy thay vì đi xe gần cũng với giá tiền đó mà cô Bảo đỡ đau chân, còn con cứ tranh thủ rẻ mà có rẻ đâu.” Em im lặng, biết mình vụn tính…
Thưa quý Sư và đại chúng con thuật câu chuyện này để thấy rằng, người tu mình khi va chạm với cuộc sống mình sẽ thua thiệt và sẽ bị họ lừa. Ở đây không có nghĩa là họ xấu nhưng đối diện với cuộc sống để sinh tồn, để có đủ miếng cơm, đồng tiền có lẽ họ phải như vậy thôi. Còn thầy tu mình hiền lành, tiết kiệm… không thể qua được cách tính toán và mưu lược của thế nhân… Vậy nên, đối diện với cuộc đời khi gặp tình cảnh tranh thủ để được giá rẻ mà lê bước chân đau đi đến trạm đón xe như con để trả giá tiền không rẻ chút nào… thì xin thưa 1, 2, 3 hít vào, thở ra và hoan hỷ trả tiền nha thưa đại chúng!
Con kể chuyện để vui và mong chị em mình đã tu rồi xin tu trọn đời đừng đổi ý, vì mình sẽ bị gạt dài dài…
Thương hết huynh đệ mình!
Như Bảo(ĐSHĐ-140)