Con hẻm nhỏ nơi quận 6 vốn là nơi bình dị, ngày thường xe cộ qua lại không đông, chỉ có tiếng chổi quét sáng sớm của mấy bà lão quanh xóm và tiếng rao bánh mì, tàu hủ… Thế nhưng, từ đầu tháng sáu năm nay, trong hẻm vang vọng lên những tiếng mõ, tiếng chuông, tiếng tụng kinh đều đều như hơi thở. Một trường hạ khiêm tốn tọa lạc tại đó đã bắt đầu mùa An cư kiết hạ, và với Sư cô Huệ Thanh, đây là lần đầu tiên cô được trải nghiệm một mùa hạ trọn vẹn tại một ngôi trú xứ nghiêm tịnh như thế.
“Ở đây… tụng trọn bộ luôn hả Sư cô?”, cô ngạc nhiên hỏi khi vừa nghe thời khóa tụng Kinh Pháp Hoa buổi chiều đầu tiên.
“Ừ, Pháp Hoa đủ 28 phẩm. Kinh Địa Tạng cũng tụng đủ bộ. Sáng nào cũng lạy Vạn Phật đó nha!”
Huệ Thanh mỉm cười, tim reo vui. Cô không ngờ giữa lòng thành phố lại có một nơi thanh tịnh, tinh chuyên và miên mật đến vậy. Ở chùa cô thường chỉ tụng 1 – 2 phẩm mỗi ngày do bận nhiều Phật sự, nhưng ở đây, mọi thời khóa đều được giữ đúng – tụng đủ, lạy đủ, niệm đủ. Cô cảm thấy như trở về với cội nguồn chân thật.
Một tháng trôi qua, với cô, là một tháng hạnh phúc. Mỗi sớm lạy Phật, mồ hôi ướt lưng áo, nhưng lòng cô nhẹ tênh. Mỗi buổi chiều tụng Pháp Hoa, dù khản giọng, nhưng ánh mắt cô sáng bừng niềm tin. “Mình thật may mắn mới có được một mùa hạ như thế này”, cô thầm nghĩ.
Thế rồi, những cơn gió nhẹ đầu tháng bảy lại mang đến cho cô một thử thách không nhỏ. Cô có môn thi quan trọng trong chương trình thạc sĩ. Mấy hôm đầu cô vẫn cố gắng học trong thời gian nghỉ giữa các khóa, nhưng rồi, áp lực bắt đầu đè nặng.
“Chắc… hôm nay mình nghỉ lạy Vạn Phật một buổi thôi… chỉ một buổi thôi mà… ” – cô tự nhủ.
Rồi hôm sau, lại nghỉ tụng kinh. Ban đầu chỉ là một vài buổi. Nhưng rồi, cô bắt đầu lén lút rút lui khỏi thời khóa, gấp sách kinh lại, thay bằng giáo trình bên ngoài.
Mỗi khi nghe tiếng chuông ngân, cô lại thấy nhói trong lòng. Nhìn đại chúng khom mình lạy Phật, giọng tụng ngân vang, lòng cô như co thắt lại. “Mình là người xuất sĩ, mà lại thế này ư?” – cô vừa học, vừa rưng rưng nước mắt. Một nỗi hổ thẹn len lỏi trong tâm cô.
Chiều hôm đó, sau thời tụng kinh, Ni sư quản chúng bước lại gần cô. Cô cúi đầu, lòng thắt lại, tim đập mạnh. Cô nghĩ chắc sắp bị nhắc nhở…
Nhưng Sư chỉ nhẹ nhàng nói:
“Huệ Thanh à, Sư biết con có bài thi, Sư không trách. Nhưng con biết không… An cư không chỉ là theo thời khóa. Mà là bỏ hết Phật sự bên ngoài, quay về nội tại. Sau chín tháng dấn thân, đây là lúc để trau giồi tam vô lậu học, làm cho nội tâm vững vàng, có nội lực mà bước đường hoằng dương sắp tới được bền hơn… ”
Cô lặng im. Sư vẫn nhẹ nhàng tiếp:
“Đại chúng tinh tấn, mỗi người đều đang hộ trì cho nhau. Nếu con bận, Sư sẽ xin cho con thêm ít thời gian ôn thi. Nhưng đừng quên lý tưởng tu hành của mình, nha con.”
Không có lời rầy la. Không có tiếng nặng nhẹ. Chỉ là ánh mắt từ bi, giọng nói nhẹ như gió thoảng. Nhưng từng lời của Sư thấm sâu vào lòng cô như dòng nước mát thấm vào cơn khát cháy.
Kỳ thi rồi cũng đến. Cô tập trung làm bài và nộp đúng hạn. Nhưng ngay tối hôm đó, cô quay lại chánh điện, ngồi sau cùng. Đại chúng vẫn tụng kinh như mọi hôm, nhưng với cô, mỗi tiếng Kinh giờ đây trở nên rung động, thân thương lạ lùng.
Giữa lúc tụng đến bài sám hối, cô bật khóc.
Không phải khóc vì tủi, vì mệt. Mà là nước mắt biết ơn, nước mắt thức tỉnh.
Giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống gối, lẫn vào âm vang tiếng tụng, tan trong hương trầm. Cô không hay mình đang khóc từ lúc nào. Trong lòng cô như muốn vỡ òa – vừa hối hận, vừa hạnh phúc. Cô cúi xuống sát đất, thì thầm với Phật:
“Bạch Đức Thế Tôn, con biết mình đã sơ suất. Nhưng giờ đây con xin nguyện: Dù học, dù làm gì, con cũng sẽ không quên gốc rễ là sự tu tập thanh tịnh. Không có phước báu, không có tâm vững, thì kiến thức cũng như lá khô giữa bão.”
Một cảm giác mát lành lan tỏa trong tim. Cô ngẩng đầu nhìn lên tượng Phật, đôi mắt Phật như đang mỉm cười.
Kể từ đó, Huệ Thanh lại chuyên cần như trước. Nhưng lần này, sự chuyên cần đến từ trái tim đã được cảm hóa. Cô nhận ra: không phải cứ hạ trường lớn, chùa to mới có An cư. Ngay trong con hẻm nhỏ này, năng lượng tu tập của đại chúng tỏa ra như biển lớn – “Đức chúng như hải.”
Cô không còn thấy mình lẻ loi nữa. Mỗi bước lạy, mỗi lời tụng, cô đều thấy có chư Phật, có đại chúng cùng đi. Và cô biết, mình đang thật sự sống trọn trong mùa An cư đầu đời – một mùa hạ của tỉnh thức và chuyển hóa.
An cư nơi góc hẻm sâu,
Chuông ngân mỗi sớm nhịp cầu tĩnh tâm.
Huệ Thanh tay chắp âm thầm,
Một mùa Hạ mới ươm mầm phước duyên.
Sớm lạy Vạn Phật trang nghiêm,
Chiều tụng Pháp Hoa trọn vẹn êm đềm.
Địa Tạng tiếng kệ vang thêm,
Tâm như dòng suối dịu mềm chảy xuôi.
Những ngày đầu dạ vui tươi,
Mỗi thời khóa nguyện chẳng rời nửa canh.
Nhưng rồi thi cử ghé nhanh,
Cô đành vắng mặt vài lần lạy kinh.
Mắt nhìn đại chúng chuyên tinh,
Tự tâm cô thấy bóng mình chênh vênh.
Buồn thay! Hổ thẹn không tên,
Phải chăng chí nguyện đã quên thuở nào?
Ni sư nhẹ giọng ngọt ngào:
“Con ơi, an trú để trau nội hành.
Tu là gốc rễ vững thành,
Rời tâm vọng động, đắp thành phước duyên.”
Lời Sư quá đỗi bình yên
Cho con hạnh phúc trong thiền môn đây
Và rồi con lại mê say
Tu cùng đại chúng sau ngày thi xong
Giờ đây hạnh phúc cõi lòng
Muốn ôm chân Phật nguyện lòng tinh chuyên
Phật ơi! Đi khắp ba miền
Làm sao quên được nhân duyên nơi này.
Trung Thiện (ĐSHĐ-143)