Tưởng niệm Ni trưởng Thích Nữ Như Tâm (1940-2025)
Có những vì sao, dẫu không còn trên bầu trời, nhưng ánh sáng của nó vẫn âm thầm xuyên qua tối, thắp sáng lòng người. Có những bước chân, dẫu đã dừng lại, nhưng dư âm vọng rất lâu trong cõi đạo.
Sáng ấy, tại một ngôi già lam yên tĩnh giữa lòng phố núi, hương trầm bay nhẹ như lời tiễn biệt không lời. Gió cao nguyên dường như chậm lại, và thời gian cũng như ngừng trôi. Người đã lặng lẽ trở về – trở về với sự thanh thản, như cánh chim tìm bầu trời vô tận.
Bình Quang tịch lặng sáng tinh khôi,
Một vì sao rụng giữa trời thảnh thơi.
Người đi – gót nhẹ không lời,
Mà muôn lòng thổn thức rơi lệ trầm.
Cả một đời, Người chọn cho mình con đường thâm tĩnh, không ồn ào. Nhưng chính sự âm thầm ấy lại gieo vào bao thế hệ niềm tin và sự vững chãi. Từ những năm tháng khó khăn cho đến khi được tôn kính như bậc trưởng thượng, Người chưa từng để mình rời xa bản hoài xuất trần.
Từ Cao Thắng vọng âm thâm hậu,
Nẻo đạo vàng, một thuở gian nan.
Tâm như hải triều, đức ngời lan,
Dạy Ni giới giữ vẹn ngằn tâm linh.
Ai đã từng kề cận Người, sẽ cảm nhận được nơi Người là dòng suối ngọt mát, thấm đẫm chất liệu từ bi và trí tuệ. Lặng lẽ vun bồi, lặng lẽ hóa độ như một nhành lan rừng: thanh khiết, giản dị mà cao quý giữa đại ngàn.
Bảy mươi năm hạnh nguyện thanh bần,
Dấu chân sen in ngút ngàn cao nguyên.
Tóc bạc phủ sương – lòng son chẳng chuyển,
Một đời hoằng hóa, một kiếp cống hiến.
Khi Người buông tay khỏi mọi duyên trần, cũng là lúc biết bao con tim nghẹn lại. Không chỉ vì chia xa, mà vì cảm nhận được một khoảng trống thiêng liêng. Không gian buổi ấy như thấm đẫm một loại ánh sáng – không lóa mắt nhưng xuyên thấu lòng người. Một sự hiện diện không còn hình tướng, nhưng thẳm sâu trong từng lời kinh, từng bước chân thiền hành, Người vẫn đang có mặt.
Người đi… như thể chưa hề biệt,
Dáng uy nghi còn vẹn giữa hồn thiêng.
Trong ánh lửa, lặng lẽ hồi quang chiếu,
Một vì sao khuất… sáng giữa vô biên.
Chúng con, người ở lại xin nguyện gìn giữ con đường Người đã khai mở, tiếp nối hạnh nguyện Người đã dựng xây. Vì rõ biết, Người chưa bao giờ rời xa. Người chỉ vừa khép lại cánh cửa trần thế, để mở ra cánh cửa vô tung giữa pháp giới thanh tịnh.
Như Nguyệt (ĐSHĐ-143)