Giữa nhịp ồn ào tấp nập của một ngày hối hả, cô chọn cho mình một lúc yên tĩnh dưới chân Phật từ bi, nhìn ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương của Phật, lòng cô như dịu lại, như được lắng nghe và được thấu hiểu, được tựa vào mỗi lúc đời làm cô đau.
Cô nhớ ngày anh cô gặp chuyện, mọi sự cứu vớt, mọi niềm tin trong cô như bị vỡ vụn, mẹ khóc, chị khóc, chị dâu cũng khóc, nơi cô đứng như một hố sâu cô rơi không trọng lượng, nhưng phải tự trấn an giữ bình tĩnh, cô còn mẹ, còn chị và còn cả gia đình đang cần cô và đâu đó trong cô hiện lên lời nói nhẹ nhàng và dứt khoát: sẽ không sao, nhất định là không sao, con bình tĩnh, nhất định anh con sẽ được ra, nhất định không sao cả.
Có thể là những lời tự khẳng định mình, nhưng cũng có thể là tiếng nói của ai đó nhắc nhở cô, cô tin là như vậy, như thêm một điểm tựa, cô tự trấn an mình, trấn an mẹ và các anh chị, rồi tìm cách để vượt qua.
Nhiều lúc chân cô như muốn quỵ, cô lại về đứng trước tượng Phật bà, mọi sự mạnh mẽ đều bị gột rửa, mọi lớp áo bên ngoài đều tự động bị rớt ra, thay vào đó là những nỗi sợ bên trong được hiện diện, như trước Ngài, con được chính là con, yếu mềm, cô đơn và hoang mang vô định, mọi cảm xúc, mọi tổn thương như được bóc trần.
Con đứng trước Ngài, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, Ngài vẫn hiền từ đứng đó nhìn con, như nghe hết những lời con kể, hiểu hết những nỗi lòng con chôn giấu bấy lâu, Ngài đứng đó hiên ngang đầy từ bi trí dũng, dùng sự im lặng của mình để thấu hiểu cả tha nhân, dùng im lặng để vỗ về, ôm ấp, bao dung tất cả những tổn thương của đất trời. Về bên Ngài con tìm được sự bình yên rồi từ đó tìm được nhiều phương cách phù hợp, cùng gia đình vượt qua bão tố, cùng gia đình tìm về với bình yên.
Con cảm ơn ngôi nhà Lam, nơi các Ngài vẫn đứng, vẫn lặng im nghe tiếng thở than, vẫn đứng đó hiên ngang và thong dong tự tại, mặc thời gian, mặc tha nhân, mặc phiền não quay quanh mình. Bằng Từ bi, Trí huệ, Thệ nguyện sâu dày, Người mãi độ cho chúng con.
Tường Lam (ĐSHĐ-134)