Tôi đã khóc khi xem tin bão lũ,
Cảnh điêu tàn đổ nát quá tang thương
Nước dâng cao chảy xiết ngập những đường
Nhà ở phố mà dường như biển cả.
Đồng bào tôi khổ ôi, nhiều vất vả!
Nhà cửa trôi, của cải đã không còn.
Bao người “Đi “, núi sạt lở vùi chôn.
Kẻ nước cuốn, xác hồn trôi biền biệt.
Người sống sót nhìn ly tan rên xiết.
Cảnh màn trời, ôi da diết niềm đau.
Những em thơ gào khóc giữa nước trào.
Đói, lạnh, bơ vơ thì thào tìm mẹ.
Có những nơi đã vùi chôn sạch sẽ.
Cả gia đình, cả làng bản tiêu tan.
Bao nhiêu nhà cửa, phố thị tan hoang.
Nhìn thấy cảnh điêu tàn lòng quặn thắt.
Quê hương tôi! Ôi Việt Nam – Miền Bắc.
Cũng giống Lạc Hồng, dòng máu Rồng Tiên.
Trải biết bao nhiêu khói lửa oan khiên.
Bao cuộc chiến triền miên đầy gian khó.
Ơn Tổ Tiên, ơn tiền nhân còn đó.
Bao máu xương, tỏ rõ những anh hùng.
Bão lũ nầy là một nỗi đau chung.
Nên khắp chốn Nam-Trung cùng chia sẻ.
Cám ơn những cụ già, người trai trẻ.
Đã chung lòng san sẻ giúp anh em.
Không kể ngày nước cuốn lẫn mưa đêm.
Từ các tỉnh tăng thêm đoàn cứu trợ.
Thương biết mấy những xe hàng đủ loại.
Cứu mạng người trong đói rét thê lương.
Bò, trâu, dê, heo, vịt … chẳng thể lường.
Trôi cuồn cuộn chết tang thương biết mấy.
Ai có biết nỗi đau còn nguyên đấy!
Ôi Yagi! Ôi tê tái cõi lòng.
Lệ tuôn trào tôi lặng lẽ cầu mong.
Những người mất, sớm xuôi dòng giải thoát.
Người sống sót cố vượt qua bi đát.
Dựng dậy tâm hồn cho cuộc hồi sinh.
Hỡi anh em đồng loại của chúng mình.
Hãy đoàn kết và thật tình san sẻ.
Xin cảm ơn! Chúc mọi người mạnh khỏe.
Giúp em thơ vui vẻ đến lớp trường.
Giúp đồng bào có nhà ở, nhà thương.
Cơm gạo muối… ruộng vườn mau tái thiết.
Hãy công tâm giữ lòng mình minh triết.
Đừng tham lam ăn chặn của đồng bào.
Đời vô thường! Đạo đức phải nêu cao.
Luật nhân quả làm sao ta tránh được.
Đồng bào ta sống nghĩa nhân làm phước.
Từ em thơ đến cụ lượm ve chai.
Vài chục ngàn nhưng nghĩa cử khó phai.
Nếu có thể ghi hoài trong “sống đẹp”
Những chiến sĩ, công an… dù nghỉ phép.
Gác chuyện nhà, cứ bước tiếp xông pha.
Quên hiểm nguy, đói rét khổ bao la.
Vẫn thệ quyết cứu dân là trên hết.
Nhưng đâu biết tấm thân mình phải chết!
Ôi trời ơi! Cái kết thật bi hùng!
Sử nước nhà ghi khí phách kiên trung
Xin cầu nguyện, Người thung dung cõi phước.
Sao kể hết bao bão dông sau trước.
Chỉ lặng thầm cho giọt lệ sầu tuôn.
Yagi ơi! Ngươi mang đến nỗi buồn.
Cho đất nước Việt Nam rồi đấy nhé!
TN. Hạnh Nghiêm (ĐSHĐ-134)