Thương những mùa trăng trên đồng lúa, những đêm sương rơi văng vẳng tiếng nhạn kêu trên tàng cây lộng gió. Đêm quê vẫn còn nguyên nét dung dị, mộc mạc và bao dung như xưa. Trong những đêm mênh mông ấy, có những khoảng trời riêng, những tâm tình như tiếng thở dài của một đời gian truân vất vả. Những tiếng rao, những tiếng cót két, tiếng ì ạch trong đêm, tiếng chổi tre quét rác sột soạt.
Ngoài kia, thời gian chưa từng vì ai mà dừng lại. Ai cũng phải bước đi dù bước ngắn hay dài. Cuộc sống chẳng cho không ai điều gì, nhưng cũng chưa từng phụ bạc ai. Lăng xăng tới lui, chuyện này chuyện kia cho cuộc sống muôn màu muôn vẻ, rồi than khổ. Thật là khó hiểu. Phật bảo chúng sanh cứ tăm tối chạy theo nghiệp lực như thế nên không giải thoát được.
Thời gian cứ lững lờ trôi không một chút dừng lại, đôi khi vô tư cũng có lúc lưu luyến, bâng khuâng. Đôi chút thu phai lên tâm nguyện ban đầu làm nhạt nhòa công phu, buồn vui lẫn lộn. Ta bị vướng lại trong những bất an cũng do chính tâm niệm chưa an của mình. Bây giờ phải vén áng mây mờ đó đi, hôm nay một chút, ngày mai một chút, khi nào nó tan hết thì sự nghiệp tu tập hoàn thành, có thể vui hát khúc vô tâm.
Đức Phật dạy: “Đáng thương lớn nhất đời người là tự ti. Đáng khâm phục nhất đời người là vươn lên sau khi vấp ngã”. Ai thành công mà chưa từng thất bại, ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần. Sống mạnh mẽ vươn lên sau những tăm tối, là người đáng khâm phục.
Khi đã biết trần gian là huyễn mộng
Thì Niết-bàn có lễ cúng chiêm bao
Vì thiên thần đã chấp cánh bay cao
Nên phép lạ nảy sinh từ lòng đất.
(Ni trưởng Như Thủy)
Niềm vui từ ở trong lòng đất mà trở thành phép lạ. Bởi vì chúng ta hiểu trần gian là huyễn mộng, uống được thuốc này là trong tâm không còn muội lược, không còn mê. Trong đời sống hiện thực là một người tu sĩ không nhà, không thân bằng quyến thuộc ở kế bên, mà có cả một đạo tràng linh sơn cốt nhục dưới ánh sáng tự tâm, nên phép lạ nảy sinh từ lòng đất.
Trăng đến rằm sẽ tròn, con người hoàn thiện từ những vấp ngã vụng dại bên đời, Tĩnh lặng giữa những ngổn ngang được mất đã trải qua gần nửa đời người. Để đủ dũng khí cho cuộc hành trình dài mà ai cũng phải đi qua đó một mình.
Hạ Giao
Diễn đọc : Sc Đức Tạng