Có một sự thật là mỗi con người sinh ra trên mảnh đất hình chữ S đều có cho mình một vùng trời để nhớ. Mỗi vùng quê đều có màu sắc riêng nhưng tất cả vùng trời ấy vẫn hội tụ dưới một bầu trời duy nhất: bầu trời Tổ quốc. Dù chúng ta đến từ bất kỳ tỉnh thành nào thì chúng ta cũng là một phần không thể tách rời của non sông xứ sở. Tình yêu quê hương vốn không có ranh giới giữa khoảng cách địa lý hay một tên gọi mà nó nằm trong trái tim của mỗi người. Dù là tỉnh thành nào thì đều là một phần trong mạch máu Tổ quốc.
Có thể thấy được dân tộc Việt Nam đang bước vào kỷ nguyên vươn mình mạnh mẽ, đánh dấu cột mốc quan trọng trong khát vọng chinh phục tầm cao mới sau những năm tháng gian khổ dựng nước và giữ nước. Là một người trẻ, may mắn sinh ra trong thời bình được chứng kiến hình ảnh quê hương đất nước đang có nhiều đổi thay vượt bậc. Tôi cũng như những bạn trẻ ngoài kia vô cùng biết ơn những hy sinh và đóng góp to lớn của những bậc cha ông đi trước cũng như những gì Đảng và Nhà nước đã và đang làm. Vì thế thế hệ trẻ hôm nay không chỉ sống cho riêng mình mà còn phải cống hiến một phần dẫu bé nhỏ, dẫu bình dị của mình cho quê hương, cho Tổ quốc.
Có thể thấy được việc sáp nhập tỉnh là một cột mốc quan trọng trong thời kỳ phát triển của dân tộc, là bước đầu trong công cuộc xây dựng và đổi mới. Nhưng đi đôi với những ủng hộ thì cũng không ít một số người sẽ không đồng tình với quyết định sáp nhập này, biết rằng họ yêu quê hương, yêu tên gọi gắn bó với họ. Nhưng có những việc không phải cứ cố chấp mãi thì sẽ tốt, quê hương không hề mất đi như cái cách mà họ vẫn nghĩ. Quê hương chỉ đang chuyển mình chứ không hề mất đi.
Chúng ta luôn hướng tới một sự phát triển, phồn thịnh của đất nước, được miễn phí về y tế, về giáo dục như các nước phát triển nhưng chúng ta quên rằng đất nước mình còn nhiều những điểm hạn chế. Để phát triển bắt buộc phải thay đổi, và một trong những thay đổi lớn mà bác Tô Lâm đã và đang triển khai đó là việc sáp nhập các tỉnh thành. Tôi cảm thấy điều này là hoàn toàn cần thiết và thiết thực. Việc sáp nhập các tỉnh vào thời điểm này là một điều đúng đắn bởi khi sáp nhập, Đảng và Nhà nước có thể dễ dàng kiểm soát và quản lí, tiết kiệm được ngân sách để tập trung xây dựng cũng như phát triển kinh tế, từ đó có thể đáp ứng các nhu cầu về y tế và giáo dục cho người dân. Có thể việc thay đổi quá nhanh, quá đột ngột, khiến cho chúng ta chưa kịp thích nghi và còn khó khăn trong việc thực hiện. Nhưng hãy nhìn vào thành công của cuộc chuyển đổi từ chứng minh nhân dân sang căn cước công dân, đặc biệt là căn cước công dân có gắn chip – mang lại rất nhiều lợi ích rõ ràng về quản lí nhà nước, thuận tiện cho người dân và ứng dụng công nghệ số trong đời sống. Trên tinh thần đó tôi hoàn toàn tin tưởng vào những gì Đảng và Nhà nước đã và đang làm, dù là sáp nhập tỉnh, nhưng theo tôi thấy đó chỉ là một tên gọi không thể nói lên bản sắc hay nói lên được tinh thần của cả một dân tộc, vì nhà mình còn đó, gia đình, người thân, bạn bè, dòng sông, con đường còn đó, tại sao phải buồn, mình vẫn là người Việt Nam máu đỏ da vàng dù có trải qua bao nhiêu cuộc sáp nhập đi chăng nữa mình vẫn là người con của mảnh đất hình chữ S.
Sau khi sáp nhập tỉnh sẽ mở ra nhiều cơ hội việc làm hơn, thay vì trước đây chỉ tập trung ở Thành phố Hồ Chí Minh, thì giờ chúng ta có rất nhiều tỉnh gộp lại và đầy triển vọng, là tiền đề cho cuộc vươn mình, bước vào kỷ nguyên mới của đất nước. Bởi lẽ vậy hành động mới có thể tạo ra thay đổi, đất nước mới có thể khoác lên mình diện mạo mới.
Tôi một người trẻ nhìn đất nước thay đổi với nhiều điều chỉnh liên tục, nhìn vào sự dứt khoát, quyết liệt, nhanh gọn mà bác Tô Lâm đã và đang làm thì tôi tin rằng Việt Nam đã đến lúc phải khiến cho thế giới thay đổi cách nhìn và nhắc đền nhiều hơn.
Nguyễn Thị Trúc Thanh (ĐSHĐ-143)