Chúng con đến Vaishali vào một ngày đầu hạ. Chính tại đây, những vị đệ tử Ni đầu tiên của Thế Tôn đã được phép xuất gia, thành lập Ni đoàn. Chúng con ngồi xe đi qua nhiều làng mạc, từ Kushinagar mất 7 tiếng đồng hồ mới đến được nơi đây. Trong khoảnh khắc vương một chút khói bụi đường xa, bỗng thấy xúc động khi nghĩ đến năm xưa, Thánh Tổ Ni Đại Ái Đạo đã dẫn theo 500 phi tần, cung nữ đi bộ từ Kapilavatthu (thuộc miền Nam Nepal bây giờ) đến tận Vaishali với những đôi chân trần rướm máu, cầu xin Đức Phật cho phép được dự vào hàng Chúng trung tôn. Sau ba lần cầu thỉnh, vạn dặm băng rừng, cuối cùng nhờ Tôn giả Ananda thương xót vào xin Phật giúp mà nữ giới mới được xuất gia. Và hôm nay tại đây, nơi Thánh địa Vaishali còn lưu lại chứng tích một thời, nơi đánh dấu một cột mốc quan trọng, mở ra trang sử mới cho Ni giới năm châu. Chúng con trở về năm vóc sát đất đảnh lễ dưới chân tháp Tổ, một lạy địa xúc nghe rõ trong mình sự giao cảm chấn động tâm thức, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Vẫn còn đó trụ đá Asoka sừng sững giữa đất trời, trải qua bao thế sự thăng trầm, bãi bể nương dâu. Vaishali vẫn là một thành phố thanh bình, mọi thứ vẫn trầm mặc, dung dị như thuở hồng hoang. Có lẽ, cũng nhờ mảnh đất nông thôn nghèo quá đỗi bình yên ấy, nên chốn Thánh địa vẫn còn giữ lại được những hình ảnh như những ngày đầu, không bị tàn phá bởi chiến tranh và trụ đá nơi đây cũng là trụ đá Asoka duy nhất còn giữ được hình dáng nguyên vẹn.
Bước những bước chân trần giẫm lên nền đất xưa, chúng con nhiễu quanh tháp Tổ, dạo thăm bờ hồ khi xưa voi rừng đào cúng dường Phật trong ba tháng một mình an cư, rồi lại sang đảnh lễ tháp tưởng niệm nơi Thánh Tổ Ni nhập Niết-bàn và làm lễ trà tỳ. Từng câu chuyện cũ được nhắc lại, làm sống động cả một góc trời, tưởng chừng như dù là hôm nay hay mấy ngàn năm về trước, bầu trời Vaishali vẫn một màu không khác, ngời sáng hạnh xưa. Là một Tỳ kheo ni, chắc hẳn ai cũng ao ước một lần được trở về quê cũ, về với chốn Tổ, thấy mình như được tiếp thêm nhiệt huyết, trưởng dưỡng niệm lành, tưởng chừng tâm Bồ đề từ nay sẽ không còn thối chuyển. Nhận được ân đức từ Tổ, sự thọ ký nơi Tổ, sá gì chút phong ba bão táp đường đời, chúng con cứ vững tin như thế mà tinh tấn bước tới thôi. Xin nguyện phụng sự hết lòng vì đạo, trải thân cúng dường với tất cả những đóng góp cho Ni giới tương lai, để không cô phụ ân đức như trời biển của Tổ và các bậc Ni lưu trưởng bối đã dày công bồi đắp. Mong rằng chúng con sẽ được hữu duyên trở lại, như đứa con lưu lạc bao ngày trở về với đất mẹ, mọi gánh nặng sẽ được đặt xuống, chỉ còn một niệm bình an. Mong cho những người con gái Đức Phật, những đệ tử của Đức Thánh Tổ Ni Đại Ái Đạo sẽ được về với mảnh đất đầu tiên này, nơi mở đầu cho mạch Ni lưu được Tổ Tổ tương truyền, khai lai kế vãng. Bởi lẽ, chỉ khi nhìn thấy tận mắt, mới hiểu thế nào là rung động thân tâm!
Thánh Thảo
Diễn đọc: SC Đức Tạng