Nhận được bức ảnh mẹ hiền trong Đại Giới đàn, lòng con vô cùng xúc động. Niềm hạnh phúc tràn dâng như thể hơn mười năm trước con đã trực tiếp nhận được của báu vô giá ấy từ Tam sư Thất chứng… Chính là bình báu Giới thân huệ mạng – Điều mà di nguyện cuối cùng của mẹ ở cuộc đời này. Mẹ hiện thân giữa chốn hồng trần như một hóa thân Bồ tát. Người đã thầm lặng hi sinh cả cuộc đời để làm người đưa đò, không ngừng trợ duyên tận tình cho chúng con lần lượt cất bước lên chân trời cao rộng “xuất phát siêu phương”. Để rồi một mình mẹ âm thầm gồng gánh trên đôi vai trĩu nặng về trách nhiệm của hai đấng nghiêm từ. Để có được sự an ổn tu học dưới mái già lam yên bình, chúng con có biết đâu Người vẫn thầm lặng từng ngày chắt chiu, tưới tẩm cho những hạt Bồ đề vốn tinh khôi sớm được ươm mầm nảy nở… Và để rồi mẹ lại là người cuối cùng tự lái chuyến đò chót để kịp về đến bến sông xưa…
Canh cánh trong con, tâm sự năm xưa mẹ hiền hằng mơ ước, không biết điều đó có tự bao giờ, chỉ biết lúc mẹ còn con gái đã mơ làm một người thoát tục. Và rồi thế sự trớ trêu như đời cô Lựu. Đến với cuộc đời bằng cái tên cô Lựu, bao gian nan vất vả mãi chẳng thấy qua. Để rồi Người thầm lặng phát nguyện làm người đưa đò cho biết bao lữ khách sang sông… Mẹ từng ao ước một giấc mơ thần tiên là được đứng vào hàng Tăng lữ… Con thiết nghĩ đó không chỉ đơn thuần là một giấc mơ, mà âu là cuộc sống tiền kiếp của Người. Người đến với trần gian như một hạnh nguyện tinh khôi, như hoa sen trong bùn nhơ đã vươn lên khỏi bùn và không ngừng tỏa hương khoe sắc thắm. Mẹ từng thủ thỉ: “Nếu đến lúc từ giã cuộc đời này mà mẹ chưa kịp hoàn thành tâm nguyện, thì cô phải giúp mẹ thế phát, cho mẹ phút cuối cùng cũng được làm người xuất gia nha… !”
Con từng miễn cưỡng nhận lời cho Người được yên lòng, nhưng sâu thẳm trong trái tim con vẫn mong sao điều ấy đừng bao giờ xảy ra. Con vẫn luôn ước nguyện có ngày tận mắt được chiêm ngưỡng mẹ hiền khoác lên mảnh y Tỳ kheo Ni thanh thoát. Điều mà Người xứng đáng được nhận bằng tâm xuất gia dù là hình thức vẫn còn tại gia. Mẹ hay sách tấn cả gia đình bằng câu chuyện Bàng Long Uẩn, cả nhà đến với thế gian là để cùng nhau sách tấn tu tập và giải thoát. Mong sao mọi người đều tinh tấn trên con đường mình đã chọn để được như thế!
Tuy rằng, chúng con chưa bao giờ trải qua những đoạn đường đời chông gai như Người đã từng bước. Nhưng bằng sự cảm nhận, phần nào chúng con hiểu được nỗi vất vả, nhọc nhằn của người phụ nữ. Mẹ là người phụ nữ mạnh mẽ nhất ở thế gian từng làm con kính phục. Bằng cả sự trí tuệ lẫn trái tim từ bi của vị Bồ tát, Người nhường phần cho Thầy – người bạn đời được sớm bước lên thuyền Bát nhã. Một mình đảm nhận giáo dưỡng đàn con thơ chu toàn cho đến ngày đưa đi xuất gia. Biết bao nhiêu người hoài nghi, cho rằng gia đình mình chắc có vấn đề, người hiểu đạo thì gật gù thán phục… Bao nhiêu thị phi vẫn không nao lòng mẹ, chỉ mong sao hạt giống cuối cùng được gieo lên mảnh vườn giải thoát, lúc đó mẹ mới thật sự yên lòng để tìm lối đi cho chính mình.
Cuối cùng niềm ấp ủ chăm lo đã đến ngày đơm hoa kết quả, người con út của mẹ cũng được giới thể châu viên. Năm đó, mẹ cảm thấy an lòng vô kể, mẹ nhanh chóng khăn gói lên đường đi tìm Minh sư cầu đạo. Con vẫn tin tưởng Sư phụ sẽ tìm thấy mẹ trong chốn hồng trần đầy hỗn loạn này. Quả thật, mẹ đã tìm về bên người thầy như hẹn ước từ lâu. Sư ông tự biết rõ mọi chuyện và vô cùng hoan hỷ đón nhận, đã giúp mẹ trở về bên mái già lam yên bình. Mặc cho bên ngoài dòng đời cứ trôi, Người hoan hỷ và tinh tấn không ngừng trong sự thực hành pháp tu… Bảy năm chầm chậm trôi và giờ đây… ! Con biết Người vô cùng hạnh phúc, niềm vui xuất thế khi thật sự chính thức dự vào hàng chúng Trung tôn, được làm con gái của đức Như Lai.
Hôm nay, Người thật tuyệt vời, con vô cùng hạnh phúc và tự hào về Người! Không phải vì mẹ đã đoạt giải trong Đại Giới đàn, mà vì Người chính thức đón nhận được của báu vô giá từ Giới sư! Con biết Người vẫn còn nhiều tâm nguyện cần làm, nhất là tha thiết cho việc sanh tử của cả gia đình. Người chỉ mong sau cả nhà đủ duyên sẽ gặp lại nhau ở quê hương Từ phụ. Phần mẹ thì tâm nguyện đây là kiếp cuối cùng ở chốn trần gian. Người sẽ quay lại với một thân phận khác để thực hành hạnh nguyện độ sinh. Người tâm sự rằng nhất quyết phải liễu sanh thoát tử ngay trong đời này thì trở lại đây mới an toàn, vì còn phàm phu thì nguy hiểm lắm!… Con vô cùng thán phục mẹ, con tin mẹ sẽ hoàn thành được tâm nguyện đó. Kính niệm ân Người!
Bồ tát trong lòng con – Nguyện Người mãi an!
Anh Nhi (ĐSHĐ-134)