(Kính tưởng niệm Giác linh Ni Sư Thích Nữ Như Bình,
nhân ngày tuần chung thất)
Xinh tươi một đóa sen thơm
Hoa vừa hé nở lại đơm nhụy vàng
Hương thơm tỏa ngát trần gian
Ô kìa bé nhỏ! Bàng hoàng gió lay.
Giữa vườn sen thơm ngát, rực rỡ dưới ánh nắng hè, một đóa sen trắng nhỏ bé, lặng lẽ nép mình dưới những tán lá, những búp sen to nở rộ. Tuy mong manh, nhỏ bé nhưng hoa cũng cố gắng vươn lên, từ vũng bùn sâu cũng tìm đến ánh mặt trời, cũng góp phần thêm chút hương sắc để điểm tô cho vườn hoa ấy. Bỗng một ngày, giông tố ập đến, đóa hoa nhỏ bé ấy cũng không sao tránh khỏi định luật vô thường, giữa dòng sinh tử.
Dẫu biết sinh ly tử biệt là lẽ thường tình của đời người, không ai tránh khỏi trên hành trình của một kiếp người, nhưng lòng tôi bỗng thấy bàng hoàng, quặn thắt khi nghe báo tin Cô đã giã biệt Thầy Tổ, huynh đệ, bạn bè, người thân để ra đi, đi về cõi vĩnh hằng vô tung, bất diệt! Cố gắng để không bật lên tiếng nấc, nhưng lòng bỗng thấy quặn đau. Một chút cay nơi khóe mắt, trong lòng là một khoảng trống vô tận, một sự tiếc thương, một sự mất mát.
Cô chỉ là một Ni chúng bình thường như bao Sư cô khác, nhưng với Phật tử chúng tôi, nhất là những người thường đến chùa làm công quả thì có chút thân thiết, ngoài những thời khóa tụng kinh, Cô thường cùng Phật tử chúng tôi làm những công việc lặt vặt trong chùa. Nói là việc vặt, nhưng thật ra không hề nhỏ. Hễ việc nào nặng, Cô gánh lấy, việc khó Cô cũng làm, những việc vặt là những việc không tên, cứ làm suốt.
Bình dị thanh cao một đóa hoa
Ẩn mình góc nhỏ trước sân nhà
Mặc cho gió thổi thân lay hướng
Thuận theo chiều gió hương bay xa.
Nhất là mỗi khi chùa có lễ, là Cô bận rộn luôn. Chùa ít người nên mỗi người một tay, mệt nhưng vui, sau những khóa lễ, thời kinh, niềm vui của Cô là khu vườn chùa, chăm sóc cây cối. Vườn nhỏ hẹp, ấy vậy mà Cô cũng tranh thủ trồng được vài khóm rau, hoa lá để dùng vào mỗi khi nhà chùa có lễ lớn. Cô thường nói vui: “Trồng rau để Sư phụ có dùng, Thầy thích ăn rau mà.”, nhìn Cô trồng, ghim từng ngọn rau đắng, rau thơm bé xíu mà tôi thầm thán phục. Phải là người có tâm và có tính kiên nhẫn thì mới làm được như vậy. Xa gia đình, xuất gia thì Thầy Tổ và huynh đệ là những người thân. Thầy như Cha Mẹ nên Cô một lòng hiếu kính, chăm sóc Thầy từng ly, từng tý. Ngay cả trong lúc nằm viện, Cô cũng không quên nhờ Phật tử chúng tôi chăm sóc Thầy thay Cô. Không nói nhiều, cũng không cần khoe khoang, chỉ mỉm cười, mỉm cười cả khi trong lòng có tâm sự!
Hiếu đễ Ân sư luôn kính thờ
Hài hòa thấy việc chẳng làm ngơ
Chia nhau mọi việc lo Tam bảo
Huynh đệ thuận hòa sống nên thơ.
Một người như thế đó, mặt dù chỉ là một Ni chúng bình thường, không có gì nổi bật nhưng với chúng tôi, thì Cô “rất dễ thương”, tất cả mọi người đều yêu quý. Quý vì hạnh hiếu với Thầy Tổ, Cô đã học theo hạnh ấy ở hai vị Sư phụ (Sư phụ chúng tôi đối với Bổn sư một lòng hiếu kính, chăm lo cho Sư ông từng chút một), học ở Cô hạnh nhẫn nhục. Đôi khi có những chuyện buồn lòng, Cô chỉ im lặng mỉm cười, không hề than vãn.
Từ một người khỏe mạnh, tươi vui, Cô đột nhiên mắc bệnh nan y. Sau cơn ngặt nghèo ấy, tưởng chừng như Cô sẽ gục ngã. Nhưng không, Cô đã mạnh mẽ đứng dậy, nhưng căn bệnh quái ác cứ lấy đi sức khỏe của Cô mỗi ngày, để rồi Cô vĩnh viễn ra đi, đi về cõi Phật sau một giấc ngủ dài!
Tôi nhận được tin báo khi vừa thức dậy, ngoài sân mặt trời còn chưa thức, lũ chim đang ríu rít đón chào ngày mới, ấy vậy mà trong lòng tôi nặng trĩu, một khoảng không vô tận, mênh mông. Cô đã nhẹ gót ra đi, để lại bao nỗi tiếc thương cho những người ở lại!
Một đời sống trọn cho nhau
Chị em đoàn kết từ rày còn đâu!!!
Cuộc đời là một bể dâu
Chân tu, thật học, ngõ hầu đền ơn.
Có lẽ trong cõi tạm này, Cô đã không còn gì hối tiếc, có tiếc chăng là bổn phận với Thầy Tổ, Cô còn chưa xong, Phật sự dang dở, thôi thì đành gác lại, cậy nhờ huynh đệ tiếp tục những việc còn lại thay Cô. Những ngày cuối đời, dù rất mệt nhưng Cô không hề biểu lộ ra nét mặt, vẫn nụ cười hiền hòa, tươi vui, vẫn một lòng nhân ái, như một đóa sen bé nhỏ, đã nở rộ trong mùa hạ, rồi nghiêng cánh bay đi nhưng vẫn để lại chút hương thơm ngát cho đời. Có lẽ bây giờ, Cô đã hòa vào vũ trụ mênh mông, những người con Phật, giống như một đóa sen thơm, mộc mạc, chân thành, giản dị, thanh cao. Bất cứ hoàn cảnh nào cũng vươn mình lên cao hướng đến ánh mặt trời dù phải chống chọi với bao bão tố. Đóa sen nhỏ bé ấy đã lìa cành, nhưng gốc rễ vẫn còn đây. Và rồi, trong vườn sen thơm ngát ấy, sẽ lại có những đóa sen bé nhỏ khác, cũng tiếp tục sinh sôi và phát triển, dâng hiến cho đời sắc hương, góp phần tô đẹp thêm cho cuộc sống.
Đóa sen trắng nhỏ bé, tinh khôi. Hãy yên lòng Cô nhé!
Trung Sương (ĐSHĐ-143)