Người đàn bà với vẻ ngoại hình xấu xí vẫn lầm lũi đi bán vé số mỗi ngày. Dường như tất cả những gì khiếm khuyết bên ngoài tạo hóa đều bắt chị phải gánh chịu. Gương mặt chị bị bỏng nặng, đôi chân dị tật, còn làn da đen đúa đến mức chiếc áo màu đen huyền cũng không làm da chị nổi bật.
Cứ mỗi lần thấy chị bước chân thấp chân cao đi ngang qua xóm, đám trẻ con trong xóm tíu tít ùa nhau chạy theo nói cười vui vẻ. Chúng mến chị không phải vì vẻ ngoại hình mà vì chị có lòng nhân từ và tâm lý. Sợ lũ chó hung hăng trong xóm sủa vang nên chị thường hay cho kẹo, bánh bọn trẻ để chúng “dạy dỗ” chó nhà mình. Tuy bán vé số, bươn chải không ngơi nghỉ nhưng chị vẫn dành ít thời gian ngồi dưới tán cây bàng kể chuyện cho lũ trẻ nghe, tập chúng hát và dạy chúng những đạo đức ở đời. Dường như ở người đàn bà này có sức cuốn hút lạ thường, những lời nói nhẹ nhàng, êm ái của chị đã khiến lũ trẻ say mê.
Biết được con mình bị người đàn bà “bỏ bùa”, một số gia đình cấm cửa không cho con ra ngoài chơi. Bởi họ cho rằng gương mặt biến dạng của chị có thể là cơn ác mộng khi con mình nằm ngủ. Cũng có nhiều nhà khuyến khích con nên vui chơi với chị, vì họ cho đây là điều tốt. Chị đã nhiều lần bị người trong xóm nguyền rủa, mắng chửi, kể cả cảm ơn. Vẫn bình thản, chị nở nụ cười đôn hậu với đôi hàm răng trắng đều lóe sáng trên gương mặt xấu xí đầy niềm tin và hy vọng.
Cứ mỗi chiều cuối tuần, người ta lại bắt gặp hai mẹ con dắt nhau đi bán vé số. Đứa con chị tuy nhỏ nhưng rất hiếu thảo, ngoan ngoãn và xinh xắn. Được nghỉ học, sau khi ôn bài xong, nó vội vàng theo mẹ đi bán vé số để phụ giúp mẹ đóng học phí và mua sách vở. Một lần, đứa nhỏ hái một đóa hoa dại bên đường cài lên tóc mẹ và trầm trồ: “Mẹ đẹp lắm!”. Có cô bé trong nhà nghe được liền nói với mẹ mình: “Mẹ ơi, con bé đó bị điên rồi! Mẹ của nó như thế mà nó khen là đẹp?”. Người mẹ không hài lòng với cách ăn nói thiếu tế nhị của con, vội xoa đầu bảo: “Con không được nói chuyện như vậy. Kém lịch sự đấy. Tuy cô ta có bề ngoài không đẹp, nhưng tâm hồn của cô là cả một vườn hoa thơm ngát. Con không thấy bọn trẻ trong xóm yêu mến cô ta sao? Đứa bé đó nói đúng, cho dù mẹ mình có là ai, có làm gì đi chăng nữa thì mẹ vẫn là người phụ nữ đẹp nhất trong lòng đứa con. Vẻ đẹp tâm hồn thì phải cảm nhận bằng trái tim, con ạ!”
Người đàn bà và đứa con đã đi đến tận đầu làng. Hai người nói cười vui vẻ. Và với không gian trong lành, chim chóc líu lo, hương hoa thơm ngát, đứa bé dường như thấy mẹ mình đẹp nhất trần gian!
Nguyễn Thanh Vũ
Diễn đọc: Sc Tn Viên Châu