Vừa lãnh lương ở cơ quan, chị Hồng vội ghé chợ mua một ít thức ăn ngon để làm bữa cơm chiều. Tuy chỉ còn hai mẹ con ở nhà, chồng đi công tác xa, nhưng không vì thế mà chị xao nhãng chuyện bếp núc. Tối hôm đó, sau khi cơm nước xong, chị Hồng đếm lại số tiền trong ví. Đếm tới đếm lui vẫn thấy thiếu 100 ngàn đồng. Chị suy nghĩ, chả lẽ tài vụ trả tiền lương thiếu cho mình. Nhưng lúc đó chị đã đếm đến 3 lần cơ mà? Và chị tin chắc cô tài vụ chi lương không thiếu. “Chỉ có hai mẹ con trong nhà, chắc chắn con gái mình đã lấy!” Chị quả quyết thế. Chị Hồng nghiêm nghị hỏi con:
– Có lấy tiền của mẹ không?
Cô bé tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên, sau đó thì òa khóc:
– Sao mẹ lại hỏi con như thế?
– Nhà chỉ có hai người, con không lấy tiền thì ai vào đây? Có thì nhận tội đi, đừng chối quanh.
Mặc cho cô bé quả quyết là không lấy nhưng chị Hồng vẫn khăng khăng buộc tội. Nghe mẹ dọa sẽ đem chuyện này nói cho giáo viên chủ nhiệm biết, cô bé buộc lòng phải nhận tội.
Chị Hồng hầm hầm hỏi:
– Thế số tiền đó con để ở đâu?
– Con… con tiêu xài hết rồi!
Chị Hồng điên tiết, tát con gái một cái như trời giáng rồi bỏ về phòng nằm. Trong khi cô bé chỉ biết gục đầu vào tường khóc. Hai ngày sau, bạn chị Hồng đến nhà chơi và gửi trả 100 ngàn đồng đã mượn hôm trước. Giờ chị Hồng mới nhớ đến số tiền đó. Thì ra, hôm trước gặp bạn ở chợ vì mua thức ăn nhưng không đủ tiền nên chị Hồng đã móc ví cho mượn 100 nghìn đồng. Giờ nghĩ lại cảnh vu oan cho con, đánh con, chị cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chỉ vì một chút đãng trí mà hình ảnh chị trở nên lu mờ trong tâm con gái. Khi cô bé đi học về, chị vội lao vào ôm chầm lấy con, khóc và mong con bỏ qua vì sự hiểu lầm tai hại hôm trước. Cô bé cũng khóc, nghẹn ngào nói với mẹ:
– Mẹ đừng day dứt nữa, dù sao chính con cũng là người có lỗi, vì đã nhận bừa mà không tự giải oan cho mình.
Lời bàn: Trước khi kết tội ai đó, ta phải có đủ bằng chứng. Đừng vội vàng quy tội làm tình cảm sứt mẻ, đặc biệt là tình cảm gia đình.
Đặng Trung Thành (ĐSHĐ-008)