Bài viết này với mong muốn bày tỏ niềm kính quí của tôi đối với Ni trưởng Thích Nữ Huệ Giác – Một vị Ni trưởng đạo cao đức trọng cũng là niềm tự hào của Ni giới tỉnh Đồng Nai, Ni trưởng còn là Thầy của Ni sư Hương Nhũ – người bạn thân thiết của tôi.
Thuở còn là Ni sinh học viện Phật giáo Việt Nam hơn 20 năm về trước, chị em chúng tôi còn rất trẻ nhưng đã quý nhau rất mực ở sự vâng lời Thầy. Một trong những niềm hạnh phúc của chúng tôi là được nhắc về Thầy của mình. Trong khi tôi hay nhắc về sư trưởng thượng Như hạ Thanh, vị tôn sư khả kính, bậc ni lưu kiệt xuất về tài năng và đức hạnh như ngôi sao Bắc đẩu của Ni giới Việt Nam, thì chị Hương Nhũ lại hay nhắc đến “Già” – Ni trưởng thượng Huệ hạ Giác, một bậc thầy mô phạm, khiêm cung mật hạnh, ẩn nhẫn tu hành giáo hóa đồ chúng với tâm từ bi vô lượng.
Bước đầu vào đạo ai chẳng gặp những phiền não do tập khí và nghiệp chướng. Mỗi khi chúng tôi có “vấn đề” thì lại sách tấn nhau bằng những lời vàng và công hạnh của Thầy mình. Nhờ đó, những nỗi buồn phiền trôi qua thật nhanh. Chúng tôi lại chuyên tâm tu tập, cố gắng nương theo tâm từ bi, đức nhẫn, hạnh lành nơi thầy của mình để vững vàng trên bước đường tiến tu đạo nghiệp.
Tôi còn nhớ, lần đầu tiên chị Hương Nhũ mời tôi về Quan Âm Tu Viện. Tôi hoan hỉ lắm vì sẽ được diện kiến một bậc thầy nghiêm từ và đức hạnh. Khi nhìn thấy Ni trưởng Huệ Giác từ bên trong bước ra. Hình ảnh của người đã để lại một ấn tượng khó phai trong lòng tôi: Từ tốn và uy nghiêm, nhẹ nhàng mà vững chắc, hiền từ lan tỏa năng lượng an lành đến mọi người. Trông thấy tôi, Già mỉm cười và hỏi: “Như Ngọc đó hả con?” Già quay sang khẽ nói với chị Hương Nhũ: “Ừ, được đó con!”. Chỉ nghe Già nói một câu ngắn gọn như thế thôi nhưng cả hai chúng tôi rất vui mừng, một niềm vui khó tả.
Thú vị nhất là những lần về Quan Âm tu viện Biên Hòa thì tôi lại tận mắt chứng kiến chị Hương Nhũ trong bộ đồ nâu tất bật cho chó ăn. Chó của chùa lúc đó cũng có hơn 30 con! Chị ấy dỗ dành những chú chó bệnh như nói chuyện với người, rồi tắm cho chó, xức thuốc chó ghẻ, giặt mền, giặt áo của chó sạch sẽ… Còn những con chim được phóng sanh mà yếu quá bay không nổi, rớt xuống đất thì sẽ cho vào những chiếc lồng chăm sóc cho khỏe khoắn rồi thả chúng lên trời cao.
Tôi ngạc nhiên thốt lên: “Phật ơi! Chim, Chó ở đâu mà nhiều vậy chị Hương Nhũ?” “Già của em từ bi lắm chị Ngọc ơi! Người ta phóng sanh chim đã đành, mà phóng sanh cả chó nữa chị. Thầy em nói, chúng có duyên ở chùa thì mấy con ráng nuôi. Chim chóc, chó mèo… là chúng sanh thấp hèn, mấy con đang là Sa di ni phải tập sống có tình thương, nuôi nấng thú vật cho đàng hoàng, quý sư lớn như sư Kim Sơn ngoài việc đi dạy về con chăm sóc kia mà, huống chi là mấy con”. May mà Quan Âm tu viện có nguyên một khu đất ở phía sau chùa với nhiều cây cối và một hồ nước để chim chóc, chó mèo… được sống bình yên ở đó.
Ôi thôi, chị HN và các tiểu ni làm việc không ngơi tay. Lo việc chó rồi còn phụ quý sư trồng cây, tưới lan. Rồi đến việc học và việc trường lớp. Chị tâm sự: “Lúc mới vô chùa hành điệu, Già còn cho em chừa cái chỏm như một chú tiểu nhỏ dù lúc đó mình đã 22 tuổi và cũng đã tốt nghiệp đại học sư phạm rồi. Già huấn luyện em bỏ đi cái bệnh lười biếng ngày xưa, thay vào đó là biết yêu công việc mình làm, dù hoàn cảnh nào cũng tập mỉm cười. Cũng khó lắm chị Ngọc ơi! Nhưng em không muốn làm thầy em buồn nên phải tập hoài thôi, lớn như quý sư còn bị Già rầy huống chi là tụi em”.
Thân giáo, khẩu giáo và ý giáo của Ni trưởng Huệ Giác giúp cho người đệ tử của mình bỏ dần bản ngã, sống hồn nhiên giữa thiên nhiên với các tiểu ni và những con thú nhỏ. Có lẽ nhờ vậy mà bây giờ chị Hương Nhũ đã là một giáo thọ, một giảng sư nhưng ở chị vẫn có phẩm chất giản dị, gần gũi, khiêm cung và thân thiện.
Điểm đặc biệt của Ni trưởng Huệ Giác là chú trọng việc giáo hóa các hàng đệ tử tu hành đúng pháp. Dù trưởng thành hay tài năng như thế nào vẫn luôn tôn kính sư trưởng, sống có tâm từ, biết quý trọng người, vật, rừng cây, hoa lá…
Tinh thần tôn sư trọng đạo là một truyền thống tốt đẹp của tông phong Tịnh độ Non bồng. Trên 150 tự viện, tu viện, tinh xá và tịnh thất đều có thể cảm nhận một sự cung kính và biết ơn Thầy tổ sâu thẳm tận đáy lòng.
Tôi còn biết là cho đến bây giờ chị Hương Nhũ đã làm trụ trì, là giảng viên học viện PGVN nhưng mỗi khi làm Phật sự gì, đi giảng pháp nơi nào đều trình thưa Già. Có những việc Già không cho phép thì vẫn không dám làm! Chỉ có bấy nhiêu thôi cũng đủ để biết sự nghiêm huấn của Ni trưởng Huệ Giác với đàn hậu học.
Với quý huynh đệ Tổ đình Huê Lâm thì tôi, Sư Như Nguyệt, sư Như Bảo là những người bạn thân với Ni sư Hương Nhũ từ những ngày tháng xa xưa. Cho đến bây giờ, tất cả chúng tôi đều cùng nhau làm Phật sự, giảng dạy hoặc hoằng pháp… và khi có dịp gặp nhau, chúng tôi vẫn nhắc đến những vị Thầy như những tấm gương chân tu thạc đức sáng ngời.
Nhân ngày giỗ Đức Thánh Tổ Kiều Đàm Di Mẫu năm 2018, tôi xin mạn phép bày tỏ lòng kính quí của mình đến Ni trưởng Thích Nữ Huệ Giác- vị tôn đức Ni khiêm cung, đạo hạnh với công đức sâu dày trên mảnh đất Đồng Nai văn hiến.
TKN. Như Ngọc (ĐSHĐ-054)
Giảng viên HVPGVN tại TP.HCM